Đường Về

Đường về nhà em xa
Còn hoa thơm cỏ lạ ?
Sao những buổi chiều tà
Ngóng ai làm xót xa!

Anh vẫn nhớ bông hoa đầu ngõ
Nhà em vàng như nắng gợi màu môi
Em thuở đó trăm năm đời cỏ dại
Bứt bụi trần anh chết tận ngày sau
Đường em qua hoa cỏ xếp hai hàng
Mây bay vội để khỏi ghen màu tóc
Anh ân hận sao chẳng về chốn cũ
Ngủ bên đồi làm cỏ dại em qua

Thuở đó em lên mười
Anh mới mười hai tuổi
Cỏ dại với hoa tươi
Anh trải đầy trên lối
Thuở ấy lòng phơi phới
Anh hái hoa cài đầu
Chừ anh ở nơi đâu?
Nên hoa đã úa màu.

Em bây giờ đâu khóc
Khi anh ghẹo cú đầu
Em bây giờ ngóng đợi
Bóng ai đưa đón về
Cây đầy trời rụng lá
Rưng rưng vàng mùa Thu
Hoa ngoài vườn rụng cánh
Rơi rơi xót chân người
Đưa tay mình, một đóa
Ngắt nổi buồn riêng em
Giữ nỗi buồn cho em
Em bây giờ đang khóc

Em sao lạ, khóc chi hoài vậy
Cỏ bên này nắng hạn chờ em
Nhỏ một giọt, xanh xao đời lữ khách
Lệ hai hàng, tráng sĩ bỏ gươm đao

Sao anh ác, làm thơ chi hoài vậy?
Da em bên này kém mượt chờ anh
Lệ em khô theo chân người lữ khách
Dừng bên đời, gieo giải nắng mùa Xuân
Hồn lay động trên tay chàng tráng sĩ
Bỏ gươm thiêng, nắm nhẹ lấy tay người

Em cũng vậy, hồn thơ lai láng
Chữ nghĩa hàng hàng xếp gót chân thon
Anh vụng dại mon men làm tráng sĩ
Trả chiến bào thủ phục dưới chân ai
Hồn lữ khách sánh bằng giòng mực tím
Chấm đôi hàng đã vội vả quay lưng

Thợ gom

 


Đường Xưa – Mỹ Tâm

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *