Thơ Gom Từ Năm Ngọ

     Cuối năm, đọc được đôi dòng tản mạn của anh Kim, kèm theo hai bài hát Giọt Tình Sầu và Có Những Niềm Riêng, tôi cảm thấy thật bồi hồi. Một năm qua không biết bao nhiêu là chuyện buồn vui xảy đến cho tôi, cho gia đình, cho bạn tôi, cho những người thân chung quanh. Suy đi ngẫm lại, đời người tuy dài mà ngắn; lòng người tuy sâu mà cạn; tình người lắm lúc thật nồng nàn nhưng đôi khi cũng thật dững dưng. Nhưng “ngũ thập tri thiên mệnh” là lời của anh Kim vẫn thường hay nói và tôi đã bắt đầu thấm hiểu câu này hơn một tí.

Năm lăm năm, nữa cuộc đời

Trăm người quen biết, mấy người tri âm?

     Năm lăm năm là đã hơn nữa cuộc đời. Đôi khi cũng gần hết một cuộc đời. Hôm kia được nói chuyện với anh Hào, anh nhắc nhở “tật còn nhưng trái tim vẫn còn” thì anh hy vọng sẽ chửa lành bệnh được. Anh kể tôi nghe anh có dịp đi lên thăm Tu Viện Lộc Uyển và nhìn thấy hai chữ “Vô Sự” treo ở giữa chánh điện nên từ đó anh rủ bỏ được rất nhiều phiền muộn. Còn anh Bình, mỗi lần gặp tôi và nghe tôi tỉ tê, anh cứ vỗ vai tôi và nói: “mặc kệ đi cô Tiên. Bây giờ mình cứ lo kinh kệ, niệm Phật để mà an lạc”.

     Như vậy là tôi học được rất nhiều ở ba ông rể NHL9. Ba ông rể lớn hơn chúng tôi 5 lớp, 10 lớp nên tất nhiên có rất nhiều kinh nghiệm ở đời. Đôi khi mấy anh cũng gàn và độc tài, nhưng mấy anh rất thương vợ và thương bạn vợ cũng không kém nên mới ưa chỉ bày cho chúng tôi mà thôi và tôi rất quý tấm chân tình ấy.

     Nhớ một vài chuyện xảy ra năm ngoái, tôi lang thang vào lục chồng thơ cũ (chồng thơ điện tử nên chỉ một cái bấm “Tìm” là ra ngay). Đọc lại bài thơ sau chót của Vương Bình: tựa đề bài thơ là Vô Tình, làm tôi giật mình. Thật tôi vô tình nghiệt ngã như vậy sao? Hay tại cái tánh khí ngang bướng, chuộng sự bình đẳng, không thích ai chà đạp ai mà nói khích lại cho hả dạ? Thôi thì cho dù tôi có như thế nào đi chăng nữa, giờ đây trước thềm năm mới, tôi muốn làm hòa với chính mình. Tôi muốn làm hòa với cái thế giới tôi đang sống và tôi không muốn làm người chung quanh buồn phiền hay bực bội nữa, dù chỉ là vô tình. Ngày nghe tin ba VB mất tôi cũng thấy sự cảm thông mà chưa biết phải làm gì. Hôm nay thì tôi ngồi đây làm bài thơ này để nói với VB là nếu ngày xưa “con Nước” làm cho VB sung sướng mỗi lần được sách cặp táp dùm, thì bi chừ cũng nên nhờ con nước sông Hàn cuốn đi nỗi buồn vô cớ của mình. Cho nên tôi làm bài thơ trả lời:

Vô tư

Sá gì mấy chữ tào lao

Cho lòng u uất, xôn xao, trách người

Rồi đành để giọt lệ rơi

Cho lòng thổn thức, chơi vơi, trách mình

Lời thơ nghiệt ngã vô tình?

Hay là thơ chỉ đùa mình đấy thôi!

Nhớ làm chi kẻ phương trời

Nhắc chi kỷ niệm một thời xa xăm

Chiều nay trên bến sông Hàn

Nhờ “con Nước” chảy, cưu mang nỗi buồn

Thả trôi sông nỗi đoạn trường

Đời ta đâu phải chàng Trương xóm chài.

Buổi tàn đông, Nhâm Ngọ

     Nếu tôi đã vô tình (hoặc cố tình) làm ai buồn lòng, hay ngược lại, xin chúng ta hãy vì tình bạn bè mà gởi nổi phiền muộn ấy cho dòng sông cuốn trôi ra biển cả. Để một mai khi mình xuôi tay nhắm mắt sẽ không còn gì tiếc nuối.

Bước sang năm mới, xin chúc tất cả bạn và gia đình một mùa Xuân an khang, sức khoẻ dồi dào và thân tâm thường an lạc.

Vô tình

Hôm qua xem lại dòng thơ bạn

Chợt thấy xôn xao một chút buồn

Ðọc người mà sao mi ta mặn

Mênh mang chi hỡi nổi buồn ơi !

Có những dòng thơ vô tình, nghiệt ngã

Có những giọt nước mắt vô tình rơi

Nhớ chi nữa những ngày xưa thân ái

Chắc bây giờ

Còn chăng chút kỷ niệm mờ phai !

Thơ của Vương Bình, viết ngày 1-24-2014

*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*

     Hôm nay đã qua tháng Hai Âm Lịch. Bài viết xong từ trước Tết nhưng vì bận đi xa và vì ông chủ mạng nhện phải lo về nhà xúc tuyết nên tôi cũng chẳng dám phiền hà. Nhưng âu đó cũng là điều hay vì lần về thăm Đà Nẵng, Việt Nam kỳ này tôi gặp lại rất nhiều bạn bè NHL9. Có má tôi và người chị họ đi cùng, chúng tôi đến trú ngụ tại ngôi nhà xinh xắn của Trương Ngọc Minh vừa mới xây cất cho con trai ở gần bên biển Sơn Trà . Tôi giao hẹn với má ban ngày tôi sẽ chở má đi thăm mộ ba tôi ở núi Hoà Sơn, đi thăm bà con, đi Hội An, Huế, đi chùa, đi thăm Thánh Địa La Vang ở Quảng Trị, đi Truồi ăn thịt heo quay bánh ướt, ngang phá Tam Giang, đi chợ Đông Ba, đi ăn hàng vặt ở những quán cóc vệ sinh. Nhưng buổi tối má phải cho tôi được họp hành với cái đám bạn mà tôi không hề nhớ mặt ngoại trừ chỉ biết rằng chúng tôi cũng đã có thời ngồi chung dưới một mái trường, cái thời mà tóc bánh bèo chen lẫn tóc húi cua, vui đùa bên nhau không ngượng ngập.

     Và như thế là bắt đầu cho ba buổi chiều họp mặt để nhận diện nhau. Trương Ngọc Minh, Trương Đình Minh, Trương Bách Thắng, Trương Văn Cư (lớp tôi sao mà lắm chàng Trương thế, còn thêm Trương Hữu Hiền ở Boston nữa), Minh Chánh, Minh Trân, Hoàng Anh Đại, Lê Tự Thành, Vương Bình. Nghe Hồ Tường Thụy đang đi công tác ở Singapore, tôi rủ Thụy về nhập bọn. Nhưng tiếc quá, vì không mua được vé ra Đà Nẵng nên Thụy đành ghé Sàigòn để cùng với phái đoàn của Bích Liên (em của Vinh) làm nha sĩ bất đắc dĩ, chuyên trám răng không sâu và nhổ răng không đau. Hiền thì đã một mình về Đà Nẵng ba tuần trước đó nên lần này một mình tôi thân gái dặm trường đương đầu với gần cả chục ông bạn.

     Hôm đầu tiên gặp gỡ lại đúng vào ngày rằm Nguyên Tiêu nên có mấy chàng lớp 9 thọ trai và nhất quyết không uống chất men và không ăn thịt. Vì là khách ở xa về nên tối hôm đó tôi phải xả chay để thưởng thức những món ăn ngon do chính Trương Ngọc Minh lựa chọn. Chơi dại, thấy chén mắm nêm quá đỗi ngon lành cùng món bánh tráng thịt luộc, tôi ăn thử vài ba cuốn là y như rằng liên tiếp mấy ngày sau tôi cứ ôm bụng mà… than.

Tôi xa Đà Nẵng năm lên mười tuổi khi còn bé thơ

Nhưng sao bạn bè hôm xưa giờ vẫn thương yêu, mong chờ

Nguyễn Hiền ơi, ngày ấy tôi ưa ăn hàng

Nay thích say sưa bên chàng

Quên hết bao nhiêu lầm than…

Hằng đêm, vẫn ngồi kề bên nhau

Vẫn mày mày tau tau,

Thân ái tâm tình mấy câu

Quê hương ơi, năm tháng vẫn trôi giữa dòng đời

Dù đã xa nhau lâu rồi

Hàn Giang xưa vẫn chưa quên người

Hôm nay Đà thành, bên nhau ngồi nhớ, đứa còn đứa không

Nghe bao kỷ niệm năm xưa giờ bỗng dâng lên ngập lòng
Bạn Hiền ơi, dù ở xa xôi phương trời
Xin nhắn trao nhau đôi lời

Tình ấy không bao giờ nguôi…..

     Đó, đó là những lời tôi muốn gởi gắm đến tất cả bạn bè còn ở lại bên mảnh đất bên kia bờ Thái Bình Dương, nằm dọc theo bờ sông Hàn. Hai ngày họp mặt kế tiếp để mừng sinh nhật TNMinh và mừng ngày Phụ Nữ quốc tế, một vài bạn đem vợ, con, người tình, hôn thê đến nhập cuộc vui. Chén thù, chén tạc, xúc xích, mắm kho quẹo, miến gà, bánh bột lọc, chè 10-món. Mọi người thay phiên mời mọc nhau. Chuyện trò vui như sáo, mấy chàng kể cho tôi nghe về kỷ niệm bạn bè lúc mới lớn, trong đó thiếu tôi vì rời trường tha phương vào Sàigòn quá sớm. Có thêm Kim Chi vợ của Hoàng Anh Đại cũng là một cây kể chuyện xì trum, làm tôi ngồi cười ngắt ngẽo vì có thêm đồng minh nữ. Tôi phải đem cái chuyện âm nhoạc ra kể thì mới ngang hàng với Chi được. TNMinh có một dàn karaoke mới tậu nên cả đám thay phiên nhau nghêu ngao vài bài. Hoàng Anh Đại và có thêm một người bạn mới cầm guitar gãy vài bài nhạc Pháp, nhạc xưa cho cả bọn hát theo: Mal, Oh Mon Amour và nhiều bài khác mà lúc đó ngà ngà nên bây giờ tôi cũng chẳng nhớ. Có một điều, gặp tận mặt Vương Bình lần này, tuy là lần đầu tiên, hắn cũng mi mi tau tau với tôi như “khi xưa ta bé” vậy. Thôi bây giờ thì tôi cũng bắt đầu thông cảm cho những email hắn viết, người Quảng Nam mình “ăn cục nói hòn”, ăn mắm nêm nên ăn nói đôi khi cũng lắm mặn mà. Nhưng tôi cũng dặn dò hắn nếu có viết email thì nhẹ nhàng dùm một chút, và kể từ hôm nay tôi thay mặt đám con gái NHL9 thoa cho hén chuyện en nóa chơn chất mộc moạc.

     Đêm chót, lợi dụng ngày Phụ Nữ Quốc Tế, tôi đòi chụp một tấm hình với mấy chàng NHL9 Đà Nẫng, kiểu Cleopatre. Sau khi chụp xong thì TNMinh phải đi xem xét lại mấy cái chân ghế sofa vì sợ nó gãy mất. Rất cám ơn mấy ông bạn về sự chịu đựng thân hình không mấy nhẹ ký của tôi. Á quên TNMinh rất galant, đêm đó Minh thay mặt đám con trai mua tặng cho mỗi O một đóa hoa hồng.

     Vào đến Sàigon, gặp Xuân Phát và Nguyễn Văn Hùng ở quán Cafe nơi góc phố. Tuy thiếu bia và rượu, Hùng và Phát cũng đủ can đảm chia sẻ với tôi một vài kỷ niệm về những bạn bè khác: Thụy, Tùng, Phát & Phát (bộ ba nửa người, nửa gợm, nửa đười ươi) v.v… Bích Liên và cô bạn người Phần Lan (???) đã cho chúng tôi thấy thế nào là tình người, tình đồng loại vượt không gian và chủng tộc qua những công việc làm từ thiện hàng năm của họ trên đất nước Việt Nam yêu dấu.

     Lúc chia tay, mỗi bạn bè ở Việt Nam gởi lời thăm tất cả các bạn bè ở Mỹ, ở Tây, ở Đức và ở khắp nơi trên thế giới, nếu tôi có dịp gặp hay nhắn ngủ qua bài viết. Tất cả đều mong muốn, nếu có cơ hội, các bạn ở nơi xa đã từng về hoặc chưa có dịp về, hoặc nếu có một lần nào đó chim mỏi cánh muốn về thăm lại thành phố nơi chôn nhau cắt rún, nơi đã nhiều lần cho các bạn những mộng mơ thời mới lớn, những mơ ước cho tương lai rực rỡ (dù đã hoặc không thành) thì các bạn cứ về, “dù đời còn nhiều chông gai, dù đời chỉ yêu gian dối, dù đời cay đắng như vôi…”. Điểm hẹn: Đà Nẵng, Sàigòn, Huế, Nha Trang…

     Bốn mươi năm đã qua rồi! Có những thay đổi mà mình không muốn thấy: như làn da, màu tóc, thân thể suy mòn (nhưng thân hình, trọng lượng thì không). Có những thay đổi tốt đẹp mà chúng ta đều mong ước sẽ đến với quê hương trong một ngày rất gần đây. Có những thay đổi mình cần đến phép lạ, ơn trên. Có những thay đổi nằm ngay trong bàn tay mình. Tùy trường hợp, hoàn cảnh, tinh thần, chúng ta đều có thể dự phần vào những thay đổi đó, ngay tại quê hương, ngay tại nơi mình đang sinh sống, để mong có một ngày đất nước sẽ đi lên. Nhưng tôi xin quả quyết có một điều, dầu đã hơn 40, 45 năm qua vẫn chưa thấy nhiều đổi thay, đó là tình bạn của những người đã từng ngồi chung dưới mái trường Nguyễn Hiền thân yêu.

     Có mấy câu thơ đọc thoáng qua từ hồi nào tôi không nhớ. Nhưng lúc đó tôi cứ nghĩ là thơ tình (chỉ có nhớ người yêu mới héo cả hồn). Bây giờ đọc kỹ lại thì thấy đó là tâm sự của một kẻ ly hương.

Tôi nhớ, ông ơi héo cả hồn

Đời tôi, tôi chẳng muốn gì hơn

Là về cố quận, mai sau chết

Còn có bên nhà mảnh đất chôn

     Cám ơn các bạn đã lắng nghe đôi dòng tâm sự, được ghi lại vào những ngày giữa mùa Xuân của vũ trụ và bắt đầu vào mùa thu của chính bản thân này.

    tntbp

   Xuân Ất Mùi, 2015


Xuân Ca – 7CCR

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *