Một Ngày ở Sân Ga

(Đăng lại từ Tạp chí Da Màu với sự đồng ý của tác giả)

1

      Khi những người khách du lịch cuối cùng rời khỏi bãi đậu xe cũng là lúc nhân viên phục vụ đoàn tàu du hoàn tất một ngày làm việc của họ và lục đục ra về, sân ga trở nên vắng lặng, chỉ còn tiếng gió rít và lá rơi ở lại. Con mèo Bob thơ thẩn đi tới đi lui, nó muốn biết chắc chắn cửa hàng lưu niệm đã đóng cửa và có nghĩa là chấm dứt một ngày rong chơi của nó, nó chui vào nhà bằng lối đi riêng chỉ có nó biết, leo lên cái ghế sô pha, nhìn bộ dạng của nó rất khoan khoái, hôm nay là một ngày vui.

2

      Betty vẫn nằm trên giường mặc dù đã đến giờ của bữa cơm chiều, bà lắng nghe tiếng lá rơi sau mỗi cơn gió, bà nhủ thầm “mình dậy thôi, mình phải ăn cái gì đó”. Sàn nhà kêu cót két theo nhịp chân của bà, con mèo Bob cũng bật dậy lẽo đẽo theo sau lưng, chắc nó cũng cảm thấy đói. Nó là con mèo vằn, nửa hoang nửa mèo nhà, nó thích được chơi đùa & vuốt ve nhưng không thích được bồng bế & nựng nịu. Nó có bộ vó rất bảnh trai nên ai nhìn cũng thích, nhất là mấy đứa trẻ con. Mùa này mỗi cuối tuần có đến 2 lượt tàu chạy đưa du khách vào rừng ngắm lá vàng, nó suốt ngày đi tới đi lui trên đoạn đường ngắn ngủi dẫn vào cửa hàng lưu niệm, nó chơi đùa với bất cứ du khách nào nhưng không cho phép ai được bế hoặc ôm nó vào lòng, thỉnh thoảng ông già Brian, người thuê tầng trệt làm cửa hàng lưu niệm cho nó đi quá giang trên cái xe chở hàng nhỏ, nó rất thích được ngồi bên cạnh ông, trông nó giống một hoàng tử đi kinh lý.

      Betty đã ăn xong bữa tối, mỗi ngày bà chỉ ăn một lần, ngọai trừ ngày bà ra phố trong tuần để đi chợ và ghé vào thư viện đổi sách. Những lần đó bà luôn luôn tự thưởng mình một bữa ăn trưa thịnh soạn, mỗi tuần bà chọn một tiệm ăn khác nhau. Bà định đi dạo ra ngoài nhưng trời hôm nay trở gió và lạnh, bà chọn ngồi xem TV giết thời gian. Căn nhà cũ kỹ rung lên mỗi khi có cơn gió mạnh đi qua, nó đã cũ lắm rồi, khi bà lớn lên nó đã cũ như vậy. Những người sống trong căn nhà đều không còn nữa hoặc đã bỏ đi, bà có lẽ là người cuối cùng. Bà sống hết cuộc đời của mình ở căn nhà này, từ lúc sinh ra, lớn lên, lấy chồng, có con rồi già nua, một cuộc đời tẻ nhạt và nhàm chán. Bà chấp nhận như là Chúa đã chọn cho bà một cuộc đời như thế, bà không giống mẹ và đứa con trai duy nhất của mình. Bà không còn nhớ nổi khuôn mặt của mẹ mình vì bà ấy đã bỏ đi khi bà còn rất nhỏ, bà ấy ra đi và không bao giờ quay trở lại. Con trai bà vác ba lô lên vai ngay khi nó cho là nó có thể tự lập được. Cả hai người đó đều cho rằng, nếu họ sống thêm một ngày nữa trong căn nhà này, họ sẽ dùng khẩu súng săn của ông nội bà mà tự vận. Bố bà là người đàn ông tốt, chồng bà cũng vậy, họ chỉ hơi tẻ nhạt như cuộc sống nơi đây. Bà chưa bao giờ phải đi làm kiếm tiền trong suốt cuộc đời của mình, cả hai chết đi để lại cho bà một số tiền không nhiều nhưng đủ cho bà có một đời sống sung túc, bà có thể đi du lịch đây đó nhưng cũng giống như họ, bà chưa bao giờ lái xe ra khỏi biên giới của tiểu bang.

      “Mày có đi ngủ không Bob?” Bà hỏi nhưng biết nó sẽ ngủ ngoài ghế sô pha, nó chỉ ngủ trong phòng bà vào mùa Đông khi thời tiết quá lạnh, nó không cần phải dậy sớm để đi tới đi lui dón khách du lịch cho vợ chồng ông già Brian. Bà cầm cuốn truyện vào phòng nhưng rồi lại không đọc được trang nào, hôm nay bà muốn lắng nghe.

– Này Casey! Hôm nay cậu có thấy cô Betty không?

– Uhmmm! Tớ cũng không để ý, hôm nay đông khách quá. Hay là cô ấy bị ốm?

– Này, hôm nay chúng mình được chụp ảnh đấy nhé! Cô ta trông giống người da đỏ. Cậu thấy mình hôm nay có xinh không?

– Tớ cũng được chụp chung với cậu mà! Hai đứa mình đều xinh, thật là thích. Cậu có còn nhớ cô người mẫu Jolie không? Cô ấy đẹp tuyệt vời!

– Nhớ chứ sao không nhớ! Cô ấy đến thử áo và chụp ảnh ở cửa tiệm, cái máy ảnh thật to, cái đèn cũng to và anh chàng chụp ảnh thì rất đẹp trai.

      Casey và Cindy là hai chị em sinh đôi. Chúng được đem tới đây từ bao giờ bà không nhớ, chúng cổ xưa tới mức không ai còn tìm ra được năm sản xuất những chiếc máy may đầu tiên (bà đóan từ những thập niên 1920-30 gì đó, khi mà ngành công nghiệp quần áo may sẵn chưa có). Chúng làm việc chung với nhau trong một tiệm may rất nổi tiếng và chúng đã may quần áo cho rất nhiều phụ nữ xuất thân từ nhiều thành phần khác nhau trong xã hội. Chúng có thể huyên thuyên với nhau đủ thứ chuyện trên đời, từ cô gái điếm cho đến những qúy bà, những mệnh phụ phu nhân trong vùng. Những câu chuyện chúng nghe được từ các bà đến may hoặc thử quần áo, ông chồng bà này cặp bồ với cô kia, những câu chuyện ngồi lê đôi mách của các bà, chúng luôn luôn khúc khích cười với nhau khi nhớ ra một chuyện nào đó, đặc biệt là từ các qúy bà có địa vị cao trong xã hội. Bà hay nghe chuyện của chúng nó vì chúng ở khá gần phòng bà và vì những câu chuyện của chúng luôn luôn thú vị.3

– Hai con nỡm kia, chúng mày có cho người ta ngủ hay không hả? Còn mày nữa, sao mày cứ dựa vào tao mà không dựa vào tường hả thằng kia? Mày không có chuyện gì làm ngoài việc ngủ và ngáy hay sao?

      Cái bánh xe gỗ rất ít khi gây tiếng động, mỗi khi ông ta cất tiếng thì luôn luôn là những câu than phiền đầy bực bội. Ông ta chưa phải là người già nhất trong đám đồ đạc nhưng ai cũng sợ ông. Ông chẳng bao giờ kể chuyện nên không ai biết ông từ đâu đến, chỉ biết ông là cái bánh xe gỗ còn sống sót có thể từ thời lập quốc Hoa Kỳ. Có lẽ vì một đời lam lũ trên cánh đồng hay rong ruổi đây đó nên ông trở nên cộc cằn thô lỗ. Ông không thể nào hiểu được những câu chuyện của Casey & Cindy, thỉnh thoảng khi ông cáu gắt, chúng có thể giữ im lặng trong chốc lát rồi chúng lại rúc rich cười và huyên thuyên với nhau.4

– Này các cô, tôi cũng được chụp ảnh đấy nhé mà được chụp rất nhiều nữa là đàng khác. Sao mà hôm nay mình bảnh trai thế không biết!

5

      Tiếng của Bill cất lên từ chiếc xe Chevrolet Corvair. Chủ nhân của Bill là một anh chàng bảnh trai con nhà khá giả với đầu tóc luôn luôn láng mướt chải nguợc ra phía sau cho nên lúc nào Bill cũng cho rằng mình là người đẹp trai nhất ở đây. Bill suốt ngày có thể nghêu ngao hát bài “It’s Now or Never”, anh ta hát khá hay nhưng khổ nỗi chỉ biết hát có mỗi một bài và đôi khi điều này trở thành sự tra tấn. Anh ta huyên thuyên không kém gì Casey & Cindy với những câu chuyện dụ dỗ các cô gái nhẹ dạ lên xe, tình yêu, nước mắt và những trái tim tan vỡ.

      Bà không rõ từ bao giờ bà nghe được những câu chuyện của đồ vật, cũng như không thể nhớ tại sao chúng hiện hữu chung quanh bà. Mỗi khi ông Brian vác về món đồ vật mới bổ sung vào cái kho tầm tầm của ông, bà luôn luôn ra ngắm nhìn chúng và tự hỏi chúng từ đâu tới? Chúng sống với ai? Rồi bà chờ đợi cho đến đêm khuya khi bà hóa thân thành một con cờ hoàng hậu trong bàn cờ vua, đứng giữa một triều đình. Một con cờ đã băng qua Đại Tây Dương trong túi xách của một nhà buôn và lưu lạc tới sân ga này trước cả thời lập quốc.

      Betty chìm vào giấc ngủ tự lúc nào, ánh sáng buổi sớm mai len lỏi qua cửa sổ vào phòng bà, khuôn mặt bà với nụ cười trẻ thơ. Đã bắt đầu cho một ngày mới ở sân ga, sân ga của những lời thì thầm trong đêm khuya.

1

Phương Lan
Virginia 7/5/2015

One thought on “Một Ngày ở Sân Ga”

  1. Hmmm … có vẻ như chụp hình rồi mới viết bài này. :). Chắc vì các “nhân vật” có tên Mỹ nên thấy chuyện này rất “Tây” và văn phong cũng lạ nữa. Đúng là hậu duệ của TLVĐ, “theo mới, hoàn toàn theo mới, không chút do dự” (Hoàng Đạo).

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *