Dốc Mơ

     Ở chừng tuổi này, khi những ham muốn lớn lao trong đời sống dần phai nhạt đi thì vài niềm vui nho nhỏ có được mỗi ngày lại khơi cho ta cảm giác hạnh phúc. Cái hạnh phúc thật yên bình bởi những điều đơn giản mà trước đây ta xem như là vớ vẫn, nó đến mà không thấy được, nó thoáng qua bất chợt mà ta đã không cần thiết để tâm chắt chiu nắm lấy. Một sáng mùa hè nhìn thấy vài con sóc chạy nhảy trong vườn. Chúng vô tư nô đùa trong cái không gian yên tỉnh đầy sương mai trong vắt, vậy là ta bồi hồi vui theo từng bước chân nhỏ bé ấy. Hôm khác, vừa nhìn thấy nụ hồng đầu tiên chớm nở sau khoảng thời gian dài bỏ công ươm bón cũng làm ta xôn xao nô nức đứng ngồi không yên, cả buổi cứ đi ra đi vào ngắm nghía. Tuổi này, sắp 60 rồi chớ ít gì, dường như hạnh phúc chỉ quanh quẩn ở điều gì gần gũi chung quanh, và ta luôn muốn thu gom cho riêng mình vào lúc dần xuôi về triền dốc đời ở phía bên kia.

     Cuối tháng sáu, bất ngờ nhận được cái email của một cô là cựu học sinh trường cũ. Cô ta nhờ bỏ thêm vào danh sách online của trường tên một người bạn khác và muốn nhắn tin tìm bạn bè cùng lớp cho bạn mình. Đăng vào trang nhà của trường chỉ vài tiếng sau là có kết quả, vài cái comments nhắn qua lại giữa những người bạn cùng lớp cũ ngày Nguyễn Hiền là đã nhận ra nhau ngay. Vẫn còn nhớ tên, nhớ mặt, nhớ giọng nói, nhớ nhà dù đã hơn 40 năm, dù chỉ học với nhau ngày còn tiểu học. Thật là điều kì diệu khi chừng khoảng thời gian dài ấy mà kí ức vẫn còn như in đậm hình ảnh tuổi thơ. “Ngày ấy đâu rồi, ngày ấy đâu rồi? Cho tôi tìm lại một ngày ấu thơ”(Từ Huy). Tôi vui theo niềm vui của những người bạn cũ đang tìm và nhận ra nhau, lòng tự dưng lao xao ấm áp như chính mình tình cờ gặp lại người bạn cùng lớp mà tưởng chừng sau bao nhiêu năm vật đổi sao dời thì làm sao tìm đến nhau nổi. Cám ơn Cam ly (không phải Cẩm Ly) và những người bạn đã cho tôi một niềm vui nho nhỏ để cảm động ăn theo nhé!

     Mùa hè, con đường trước mặt nhà tôi vắng lặng hơn mọi khi. Không còn từng nhóm học trò đùa giỡn qua lại buổi sáng buổi chiều. Những chiếc xe đưa đón học sinh đến trường cũng dần thưa hẳn. Đường có tên Hawthorne thật ngắn, thoai thoải đổ dốc từ con lộ lớn băng ngang xuống cuối đáy là ngôi trường trung học công lập của thành phố. Ngôi trường thật đẹp và cổ kính với mái ngói màu đỏ sáng tươi những ngày rực ánh mặt trời. Mùa này hai hàng cây bên đường tỏa tàng lá che ngang trên cao như tấm áo choàng xanh úp xuống phủ dày bóng mát. Đứng ở hiên nhà mỗi sáng sớm tôi hay nhìn về phía cuối dốc khi sương mai còn mờ ẩn hiện ngôi trường ngói đỏ dưới ấy. Mỗi lúc này, tôi có cảm tưởng như mình đang nhìn về ngôi trường cũ thời tiểu học, thời trung học đã bao năm. Tôi nhớ lại những mùa hè đang kỳ nghỉ mà vẫn hay có cái thú một mình đạp xe ngang trường, rồi dừng lại chốc lát để nhìn vào trong ấy mà thấy lòng lao xao buồn lao xao vui lẩn lộn. Tâm hồn chợt nổi trôi theo tiếng ve reo vang trên từng tàng cây, chơi vơi trong sắc màu rực rỡ của từng cánh phượng. Nay thì những mùa hè năm ấy đã bay xa mất! …Buổi sáng con dốc trước nhà tôi vẫn chạy hoài chạy hủy về phía ngôi trường ẩn hiện trong sương mai cuối đáy. Như con dốc mơ.

     “Dốc mơ” là tên của một bài hát của nhạc sĩ Ngô Thụy Miên mà tôi ưa thích. Ngay cái tên của bản nhạc đã là một ngôn từ sáng tạo quá đẹp rồi huống chi lời và giai điệu thật tuyệt vời của ca khúc. Giấc mơ đẹp nào mà không là một con dốc chập chùng cho ta mong muốn leo mãi dù chưa biết trên đỉnh dốc ấy có thực tế hay ho như mình nghĩ không. Trong đời sống trần trụi hằng ngày, ngoài những lo lắng toan tính thì ai trong chúng ta mà không cần có những giấc mơ ươm cho đời đẹp hơn. Mơ ước, mơ mộng đã là một phần đời của chúng ta mà ai cũng cần có cho riêng mình. Theo tôi nghĩ, có lẽ thời gian cắp sách đến trường là khoảng đời chúng ta được leo lên dốc mơ nhiều nhất. Ước mơ lớn như mai sau trưởng thành được đem tài sức ra giúp đời, giúp người. Ước mơ nhỏ hơn chút là học thật giỏi mà không cần siêng năng gạo bài học thi. Còn thêm cái ước mơ vừa nhỏ, vừa đẹp hơn nhưng hơi lẩm cẩm là chuyện thương yêu thời mới lớn. Mơ quên ăn quên ngủ chỉ vì cái dáng nên thơ của cô bạn cùng lớp cùng trường trong tà áo dài, trên mái tóc, qua ánh nhìn để rồi đem cả vào giấc ngủ. Những dốc mơ học trò ấy đến bao năm sau vẫn làm ta lao xao khi nhớ lại để tưởng chừng như mình vẫn còn đang mãi trên lưng triền dốc….

    …Cách đây khá lâu tôi có dịp nói chuyện qua điện thoại với một người bạn. T hay gọi tôi vào những ngày cuối tuần và thường thì cuộc điện thoại chỉ dăm phút thăm hỏi qua lại về công viêc, về gia đình. Bất ngờ hôm ấy T gọi tôi khi đang giờ làm việc với giọng xúc động lắm. T nói ngay về giấc mơ tối qua mà mình bỗng thấy cô bạn H cùng lớp cũ. Giấc mơ làm bạn tôi bồi hồi xúc động vì bất ngờ được gặp lại H, người mình mến thích hồi còn nhỏ xíu, sau tận hơn 40 năm. Chỉ có vậy mà T hối hả gọi cho tôi hay ngay, anh bạn tôi thường ngày ít nói mà nay cứ huyên thuyên về cảm giác xôn xao của mình đã có sau giấc mơ. Tôi đùa đùa nói với bạn “Rồi trong giấc mơ mi có làm chi không?…”. T bật cười trong phone phân trần ” Vẫn hồi hộp như xưa. Gặp mặt đã quýnh quáng muốn xỉu rồi mi ơi…”. Tự dưng tôi thấy thương bạn mình, thương tình bạn học cũ chúng tôi đã có một thời. Thời cùng ngồi ở ngôi trường nữa Tây nữa Việt, ngôi trường nằm giữa khu rừng bát ngát cỏ cây. Và, những giấc mơ đẹp nơi ấy vẫn còn đuổi theo chúng tôi mãi đến tận bây giờ. Làm sao quên được khi mỗi người trong chúng tôi đã tận hưởng ở đó từng dốc mơ cho riêng mình bên cạnh dốc đời mệt nhoài leo hoài đã thấm. Làm sao quên được những mối tình be bé dể thương của T dành cho TH, của XP dành cho NH, của GXD cho MT, của Đ cho TP, của M cho NH, của T cho LC, của LP dành cho THg và nhiều nhân vật nữa trong lớp ngày ấy … Nhớ lại thôi đã muốn cười một mình, reo vui niềm vui hạnh phúc nho nhỏ.

          “Con dốc này, từ khi được mang dấu giầy em về
          Ngày tháng nào đưa em vào ngàn trùng sóng “ (NTM)

     Con dốc nào nằm trên đường Độc Lập, Quang Trung, Gia Long vẫn còn mang dấu chân người. Và, thời gian nào rồi cũng sẽ đưa người vào ngàn trùng sóng bập bềnh đời mãi xa tít. Để rồi hằng bao nhiêu năm sau khi về thăm trường cũ, những người bạn tôi và cả chính mình nữa, ngang qua chốn ấy mơ tìm dấu chân xưa, mơ thấy màu áo cũ mà sao chợt ngậm ngùi buồn quá đổi! Màu nắng sân trường vẫn còn vàng óng kỷ niệm nhưng nay cảnh vật đã đổi thay bởi khung trời ngày càng khác lạ.

     Mùa hè 2018
     HH


Dốc Mơ
HH

9 thoughts on “Dốc Mơ”

  1. Cảm ơn Hiền đã viết một bài rất inspiring không những về cái dốc mơ của tuổi mới lớn cũng như về cái triền dốc phía bên kia của cuộc đời … đều là những hạnh phúc đáng trân quý. Làm H nghĩ đến một câu chuyện đã xảy mấy tháng trước đây, trong một ngày H ra ngoài ăn trưa với các đồng nghiệp và quá giang xe của một người bạn.

    Lúc xe dừng lại ở một đèn đỏ, H thấy một chú chim sẻ nhỏ xíu nhảy tưng tưng trên một khoảng cỏ xanh mướt. Chú chim sẻ có lẽ mới vừa rời cánh chim mẹ sau những ngày đông buốt giá. Hình như chú rất vui vẻ, chân chim như có lò xo, vừa nhẹ nhàng nhảy nhót vừa ríu rít hót vang. H chợt thấy vui lây với niềm hạnh phúc đó nên bật cười một mình, quên khuấy đi là có người khác đang ngồi bên cạnh mình. Người bạn đồng nghiệp cũng có vẻ bất ngờ rồi thuận miệng hỏi luôn “bạn cười gì đó?” Thôi chết rồi, không lý trả lời mình vui với con chim mà cười thành tiếng, chắc bạn ấy sẽ nghĩ là mình có vấn đề tâm thần. H nói trớ “không có gì cả!” Trả lời xong thì lại càng thấy mình hố hơn nữa, chắc bạn ấy nghĩ mình cười bạn ấy nhưng không muốn nói ra. Quả nhiên bạn ấy hơi nhíu đôi lông mày rồi “hummm, really?” một tiếng. Không xong rồi. H đánh bạo hỏi “do you really want to know?” Bạn ấy lập tức nhoẻn miệng cười “sure!” . Xui quá! Tưởng người Mỹ tôn trọng riêng tư sẽ không hỏi tới, quên mất là người Mỹ cũng rất hồn nhiên, vô tư và thân thiện. H khổ sở ấp úng giải thích lý do “hạnh phúc mùa xuân của chú chim sẻ”. Thật đúng là không đâu vào đâu. Thông thường đồng nghiệp chỉ nói chuyện công việc, lâu lâu hỏi thăm cuối tuần có gì vui không, kỳ nghỉ tới định đi đâu chơi, bàn về thời tiết mưa gió lạnh nóng … chứ ít ai nói về những suy tư sâu kín của mình.
    Nghe xong, bạn ấy im lặng một hồi, chắc để ráng nghĩ ra một câu đối thoại lịch sự một chút, rốt cuộc “rặn” ra được một câu ngắn “you have a kind heart” nghe như “you are so silly”.
    Đọc xong bài này thì thấy chắc mình cũng không phải là silly lắm đâu. Hay ít ra cũng có người silly không kém 😂

    1. Cám ơn Như Hòe đã đọc Dốc mơ và kể một câu chuyện rất silly, rất dể thương. Silly trong tiếng Việt là ngẩn ngơ hay ngơ ngẩn. Nhưng trong câu chuyện bạn kể thì Hiền thích dịch là “lạc hồn” hơn. Ngẩn ngơ còn để tâm đến những gì diễn ra chung quanh, còn hồn mà bay lạc thì …
      Silly như lần đi ăn trưa của Hòe còn đở vì có người chở đi, chớ silly như Hiền khi lái xe thì nguy hiểm lắm! Xe đang chạy mà hồn lạc vì nghĩ đến chuyện chi, nghĩ đến người nào thì tốc độ nhiều khi xuống còn có 10 milies, và bị bóp còi inh ỏi sau lưng. Còn có nhiều lần chạy xe ngoài xa lộ mà vượt bỏ luôn vài cái exits hồi nào chẳng hay mới ớn chứ! Nhưng dù sao lâu lâu làm kẻ silly để cảm thấy vui, cảm thấy có được niềm hạnh phúc nho nhỏ thì cũng không nên dứt bỏ hẳn đi. Phải không? 🙂
      P.S. Nếu có hát bài chi hợp với kiểu “silly” thì cứ post vào đây để cho bạn bè thưởng thức hỉ! Tuổi mộng mơ, Tuổi thần tiên, Tuổi 13, Tuổi biết buồn…. chi cũng được 🙂 Trong phần viết comment có option để add thêm mp3 file.
      Hiền

        1. Lần sau nhớ stop Teamviewer from running in the background nghe! (j/k) 🙂

          Tuổi 13 được Ngô Thụy Miên phổ nhạc từ thơ Nguyên Sa và là một trong những ca khúc trong băng nhạc Tình Ca Ngô Thụy Miên được phát hành năm 1974. Tuy chỉ xuất hiện chưa tròn 1 năm tính đến ngày 30/4/75 nhưng nó đã làm say mê bao thính giả trong nước, nhất là giới trẻ. Cách đây khá lâu, Hiền có được đọc một bài viết kể rằng trong hành trang bỏ nước ra đi khi miền Nam sụp đổ của một người nào đó có mang theo Tình ca Ngô Thụy Miên. Thời mới đi di tản mà có được một cuốn băng cassette như TCNTM thì quí giá biết chừng nào. Vậy là băng nhạc đầu tay của NTM, mặc dù tác giả còn ở trong nước, đã được sang ra thành nhiều bản copy, không những chỉ lưu hành ở Mỹ mà còn chạy loanh quanh khắp thế giới. Ở đâu có người Việt tỵ nạn là ở đó ta có nghe Tuổi 13, có nghe Paris có gì lạ không em, Mắt biếc, Áo lụa Hà đông, Niệm khúc cuối, Tình khúc tháng 6…
          Paris, London, New york, Los Angeles, Tokyo…, ngày ấy nơi nào mà TCNTM không được nghe tới nghe lui, nghe đến mòn đến nhảo những cuốn băng cũng mang đời lưu vong như chính họ. Để làm sao họ không thuộc lòng những ca khúc trong Tình ca Ngô thụy Miên cho được. Chúng ta ra đi chỉ có chừng đó mang theo để nhớ đến một quê hương tưởng chừng vĩnh viễn đã bỏ lại. Một thời ta từng nghe những bài tình ca thật dể thương như Tuổi 13 mà thấy lại chính mình, tuổi trẻ của mình vừa đánh mất. “Áo nàng vàng anh về yêu hoa cúc, áo nàng xanh anh mến lá sân trường” Cám ơn Như Hòe đã cho nghe một bài hát quá đẹp từ ca từ đến giai điệu và đầy gợi nhớ.

          ***Gởi thêm đến các bạn một ca khúc rất hay trong Tình ca Ngô Thụy Miên: Mắt Biếc qua giọng hát của một người bạn trong nhóm CCR NHLop9, Lê Phát.

  2. Cảm ơn Hiền vẫn đều đặn viết bài. Hân đọc một hơi, thích thú như giờ ra chơi ở sân trường thuở nhỏ. Kì này tả nhiều dốc mơ nên giọng văn Hiền thật dễ thương, tình cảm, lãng mạn … làm người đọc chỉ muốn được ngồi mãi trên dốc để mơ mộng đây 🙂

    1. Haha! 🙂 Cám ơn Ngọc Hân, dốc mơ đẹp thì ai cũng có quyền ngồi mãi trên đó chứ hè!

Leave a Reply to Nhuhoe Cancel reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *