Căn Nhà Bên Hồ

     Gã bực dọc đi lên rồi đi xuống dọc theo hàng rào giữa hai căn nhà, thật là quá sức chịu đựng mà! Mình đã cố đẩy hắn ta ra khỏi cái ghế sofa nhưng hắn vẫn cứ nằm ngủ ngon lành, anh chàng này không biết sợ ma. Cuối cùng thì Bill bèn phải qua nhà bên cạnh ngủ, sao mà mình không thích căn nhà này chút nào, cái deck thì nhỏ và phòng khách thì lạnh lẽo cho nên rất it ai chọn thuê căn nhà này mặc dù rộng rãi hơn căn nhà kế bên.

     Gã thật sự không nhớ mình đã làm ma bao lâu trên trần thế, sau một thời gian xếp hàng trước cửa thiên đường, chờ đợi lên thiên đường hoặc là xuống địa ngục hay được đi đầu thai kiếp khác, hoàn toàn không có ai thèm đoái hoài tới gã. Người đi ra và đi vào thay đổi hàng ngày nhưng cũng có rất nhiều người giống gã là đã ngồi mỏi mòn trong phòng đợi từ lâu lắm rồi cho nên gã quyết định quay trở lại trần gian vì làm ma dưới này vui hơn!

     Thời gian của cõi âm và dương hoàn toàn khác nhau, cho nên khi gã quay trở lại thì đúng là như từ trên trời rớt xuống đất, người xưa chốn cũ chẳng tìm thấy đâu. Gã lang thang mãi rồi cũng chán vì gã không làm bạn với ma dưới đất được, chúng nó ở lâu và đã biến thành tinh hết rồi. Gã tìm được cái hồ rộng lớn này, cũng lê la qua vài căn nhà, cuối cùng gã chon căn nhà nhỏ màu vàng, xinh xắn và ấm cúng này. Chủ nhà không sinh sống ở đây, thỉnh thoảng không có khách thuê, họ cũng ra chơi vài ngày. Căn nhà chỉ để cho thuê ngắn hạn, mùa hè khách ra thường xuyên vì cảnh hồ rất đẹp. Có khi là một gia đình, có khi là nhóm bạn, cũng có khi chỉ một cặp vợ chồng nhưng chưa bao giờ cái ghế sofa của gã bị chiếm dụng như lần này, thật là tức chết được!

     Thằng Cồ chạy vào nhà và lại quên đóng cửa, ba con ruồi bay theo vào, gã nhìn thấy rõ ràng như vậy! Thật ra thằng bé tên là Michael nhưng chẳng hiêu tại sao họ gọi nó là Cồ, còn có hai đứa con gái sinh đôi, Hannah & Maggie. Chúng chơi thân thiện hay là kẻ thù của nhau thay đổi hàng giờ nhưng chúng nói thứ ngôn ngữ của gã nên còn có thể hiểu được còn bọn người lớn thì họ nói một thứ ngôn ngữ của người hành tinh khác. Có tất cả 8 người lớn và 3 đứa con nít, cửa trước và cửa sau được mở ra & đóng lại mỗi 5 phút trong ngày, mỗi lần thì một con ruồi len lỏi vào nhà, rồi họ đi đập ruồi, vừa đập vừa ủng oảnh thứ tiếng nói của họ. Chỉ khi nào có mặt anh chàng Jack thì họ nói  ngôn ngữ của gã. Căn nhà chỉ có 3 phòng ngủ cho nên bố mẹ thằng bé Cồ chiếm dụng cái ghế sofa của gã. Họ có một con chó nhưng con chó này hiền lành, nó nhìn thấy gã nhưng không lên tiếng, chó thấy ma chúng nó thường có những hành động bất thường. Gã cũng chẳng hay chọc ghẹo người nhưng lần này thì gã cảm thấy rất bực bội.

     Trong nhà không có ai, tất cả mọi nguời từ người lớn đến bọn con nít đã xuống hồ đốt lửa, sao họ không đi đâu chơi nhỉ? Họ chỉ suốt ngày ở nhà, hết bơi bội rồi câu cá, chèo thuyền và ăn uống, cho nên bọn ruồi rất thích, chúng chỉ canh cửa mở là bay vào nhà bất kể ngày hay đêm. Gã mở tủ lạnh, lấy ra một cái túi và vứt vào thùng rác nhà bên cạnh, gã lang thang một lúc rồi đi ngủ vì không có ghế sofa cho gã tối nay. Gã phải ngủ bên nhà hang xóm!

  _ Em nhớ rõ ràng em xếp bốn quả xoài vào tủ lạnh mà sao bây giờ em không thấy.
  _ Em có chắc chắn em đem theo hay em để quên ở nhà?

     Họ nói gì gã không hiểu nhưng gã biết là họ đi tìm cái túi. Bố thằng Cồ bực bội đi lục tung tất cả thùng rác, gã khoái chí cười vang đến độ con chó phải sủa lên. Tất cả mọi nguời đều đi tìm, tìm khắp nơi trong nhà kể cả ngoài xe. Cho đến khi anh chàng Jack xuất hiện thì gã mới biết trong cái tuí là bốn quả xoài mà họ sẽ làm một món ăn cho chiều nay. Rồi ba nguời rủ nhau đi chợ, gã ngồi chờ. Gã lẳng lặng lấy đi một cái túi trên xe khi họ vừa về đến nhà, họ lo nói chuyện mà không nhìn thấy cái túi di chuyển, nói chính xác là bay là đà sang nhà bên cạnh. Vài tiếng đồng hồ sau, họ lại đi tìm, tìm khắp nơi kể cả trong thùng rác. Trong lòng rất hả dạ và khoái chí, gã thả bộ xuống hồ xem bọn con nít câu cá.

     Con bé Maggie câu được một con cá, nhìn khuôn mặt sáng ngời, đầy hãnh diện của nó gã cũng cảm thấy vui lây, gã hiểu cảm xúc của lần đầu tiên câu được cá tuyệt vời như thế nào. Thế là sau đó bọn nhỏ hăng say câu cá, chúng ngồi câu vô cùng nghiêm túc và gã cảm thấy rất hối hận khi đã vứt đi hộp gan gà của anh chàng Jack mua về. Anh ta phải dùng lại hộp mồi cũ cho bọn nhỏ, có lẽ nhờ vậy mà con bé Hannah đã câu được 3 con cá. Nhìn chúng nó thật là vui! Thằng bé Cồ không chịu câu cá mặc dù trong lòng rất thích vì đã bị 2 đứa con gái tẩy chay. Chỉ có 3 đứa với nhau nhưng chúng chia phe phái rồi tái lập hòa bình, hết chiến tranh lạnh rồi chiến tranh nóng, kể cả gây bạo loạn 1 ngày không biết bao nhiêu lần. Bản chất của con người là vậy, trong 100 người thì chỉ có 2 người ủng hộ hòa bình nên chiến tranh cứ triền miên không bao giờ chấm dứt, bây giờ người ta còn chuẩn bị chiến tranh giữa các vì sao, có lẽ chiến tranh dưới mặt đất chưa làm hài lòng con người.

     Sau mấy ngày sống trong hậm hực, gã cảm thấy mình kiệt sức và gã quyết định tối nay đi ngủ sớm, tại sao lại để những sân si của con người làm ảnh hưởng đến đời sống của mình. Đến khi gã thức dậy thì họ đã chuẩn bị rời khỏi căn nhà. Họ đứng chụp hình chung trước nhà, con chó cũng được chụp hình. Có một người thầm thì:

  _ Bye bye ngôi nhà có ma!

     Họ đã đi hết, căn nhà vắng lặng, ghế sofa được xếp laị gọn gang như lúc họ tới. Gã ngồi vào và rồi cảm thấy buồn, gã nhớ mấy đứa nhỏ, nhớ con chó và cả những nguời lớn nói gì gã không hiểu. Gã mở cuốn sổ và đọc đoạn viết thật là dễ thương của con bé Maggie và thằng Cồ, vậy mà mình lại đi choc ghẹo họ. Con ma thấy nhớ con người!

Phương Lan

4 thoughts on “Căn Nhà Bên Hồ”

  1. PL – ma nay hien lanh qua a. BL cung hay di yellow house o Chesapeake bay moi nam….. chac se so ma roi do. 😂😂😂. Thoi viet cho xong “truyen ngan o Chicago” di. Cho hoai bat met luon. 😂😂😂

  2. Theo tâm linh học thì “ma” không đáng sợ như con người hằng tưởng tượng, hình dạng cũng không rùng rợn như trong phim, trong truyện, chỉ muốn mang cảm giác mạnh đến cho khán giả và độc giả. H vốn không thích xem phim ma hay đọc truyện ma, đơn giản chỉ vì sợ ma, xem xong thì tối không ngủ được, cả đêm cứ nhìn ra cửa phòng, sợ có ma ở đâu bay vào. Một tiếng động nhỏ cũng có thể là cho mình giật thót cả người. Ban đêm không dám đi restroom… Tuy nhiên truyện này, đúng là không rùng rợn, nhưng có vẻ khoa học và nhẹ nhàng hơn; làm cho H đến hai cuốn phim “the others” (Nicole Kidman) và “the sixth sense” (Bruce Willis), về người chết mà không biết mình đã chết, cứ sinh hoạt bên cạnh người sống. Thú vị ở chỗ là người chết và chính khán giả cuối cùng mới bổ ngữa ra sự thật! Cũng có vài đoạn hơi rùng rợn, nhưng đạo diễn nghiêng về phần tâm linh hơn là “pháo kích” tác động đến cảm giác mạnh của khán giả bằng hàng loạt hình ảnh rùng rợn. Smart movies! Great story, Phương Lan!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *