Chỉ Là Giấc Mơ Thôi

 

Rồi một mai cha già con có hỏi.
Sao cha buồn,mắt mòn mỏi xa xôi?.
Xin con hiểu, tình cha vô bờ bến.
Nhớ quê nhà, thao thức suốt đêm khuya.

Rồi mai này vô tình con chợt hỏi.
Sao cha đành lòng, rời bỏ quê hương?.
Xin con hiểu, Việt nam ta đẹp lắm.
Vì tự do, cha rời bỏ quê hương

Rồi hồn nhiên vô tư con chợt hỏi.
Đồng bào con sao tóc vàng da trắng?.
Xin con hiểu rằng, Canada đa văn hóa.
Đen, trắng, vàng cùng giống khác màu da.

Rồi một sớm tinh sương con chợt hỏi.
Tiếng việt nam con học để làm gì?
Còn có biết, quê hương cha còn đó.
Tổ tiên con là Việt Nam anh hùng.

Rồi bâng khuâng nhẹ nhàng con chợt hỏi.
Canada hay Việt Nam là quê hương con?
Cha không biết trả lời sao cho đúng.
Vietnam và Canađa đều tốt đẹp như nhau.

Này con yêu xin con thôi hỏi nữa.
Đừng đắn đo cuộc sống giữa hai nơi.
Đã là người, đừng chối bỏ quê hương.
Tiếng mẹ đẻ, muôn đời con ghi nhớ.

Rồi một mai tuổi đời cha chồng chất.
Lưng sẽ còng, đôi vai thôi gánh vác.
Cha sẽ sống an bình và hạnh phúc.
Nhìn các con khôn lớn trưởng thành.

Ngày tháng trôi mau con nào hay biết.
Cha đã cười trong hoang lệ tuông rơi.
Cha đã khóc như đứa trẻ ngây thơ.
Và hối tiếc cho chuỗi ngày viễn xứ.

Rồi một ngày tuổi đời cha đã hết.
Cha xin con giúp Ta tròn ý nguyện.
Gởi đống tro tàn ở lại nơi đây.
Quê hương thứ hai ấm áp tình người.

Linh hồn cha theo gió thoảng mây bay.
Vượt đại dương nghìn trùng con sóng dữ.
Về cố hương thăm lại kỷ niệm xưa.
Thăm trường cũ, cô thầy cùng chúng bạn.

Và lời cuối từ sâu tận đáy lòng.
Nếu có thể quay ngược về dĩ vãng.
Kiếp lưu đày từ nay xin từ bỏ.
Việt Nam ơi xin thương lấy tình tôi.

Huy viết Hồ + Amanda
Toronto, Canada, September, 20th, 2018

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *