Cho tôi một vé về tuổi thơ

    Đã có những năm, những chuyến công tác SG- Huế liên tục, tôi luôn ghé về ĐN, tìm về nơi chốn cũ với một thoáng hương xưa.

    Không nhớ ai, không còn ai….trong cái ký ức mơ hồ của con bé mười mấy tuổi rời xa quê nhà là những cái tên, những khuôn mặt mờ nhạt với thời gian, với biết bao sóng gió, dịch chuyển và đổi thay! Nhưng tôi vẫn về, Balô trên vai, lang thang qua trường cũ, về góc đường xưa cũ nơi có ngôi nhà ấm áp tuổi thơ.

    Ngày ấy, về ĐN, luôn có anh Văn và Út Sang kim. Bao giờ cũng niềm nở, bao giờ cũng ân cần rộn ràng thương yêu như ngày thơ bé! Quán Mỹ Hạnh bên bờ biển những ngày ấy luôn là nơi ấm áp chuyện trò. Rồi cũng chỉ một ngày, một chiều nhìn hoàng hôn trên biển, lại lưu luyến lại bồi hồi rời xa! Sống tại nơi này chỉ có mười ba năm, ký ức cũng chỉ hiển hiện từ những ngày 6 tuổi xách cặp vào mẫu giáo, rồi đứt lìa ở tuổi 13, khi đất nước đổi thay, gói ghém hành trang theo ba mạ đi tìm miền sống mới, hành trang ngày ấy, nâng niu, gói gọn chỉ là Cuốn lưu bút ngày xanh, thế mà, nó đã theo tôi trên bốn mươi năm cuộc đời, từ lúc mái tóc demi gac son củn cỡn, đến lúc tóc dày đen óng ả xuân thì con gái và cho đến khi mái tóc ấy bạc màu, điểm dấu thời gian.

    Giờ thì tôi về đây. Út Sang Kim đã đi xa biền biệt! Nhưng đón tôi về là những vòng tay của bạn bè thời thơ ấu ngọt ngào.

    Tôi đứng đây, bên khung trời cũ, dựa vào vách tường xưa, hít thở hương đất trời, thấy trong lồng ngực mình rộn ràng nhịp đập, thấy bờ môi mình ngọt ngào viên kẹo mút xanh đỏ của tuổi lên mười. Mái trường xưa, bờ tường cũ, cây súng, và cả mô hình của những bộ xương người, mà ngày đó đám trẻ con cứ rủ nhau đi xem, thấp thỏm, len lén xem rồi cùng ù té chạy vì sợ! Hương trời , hương đất, hương cỏ cây ….có khác với mùi hương của hơn bốn mươi năm trước không ta? Sao tôi thấy, vẫn như ngày hôm qua? Nhưng không gian thì lặng lẽ, đâu rồi đàn trẻ con trai gái? Đâu rồi, áo đầm trắng nơ ngang eo xúng xính tung tăng và mắt nai tròn xoe ngơ ngác?

    Tôi thật sự thấy mình như con bé Thuần Nhi hơn mười tuổi khi về đây, gặp đám bạn cũ, được chào đón, được cười đùa nắc nẻ! Thời gian chưa bao giờ là khoảng cách giữa chúng tôi, làm chia xa, lạ lẫm hay ngại ngùng, e dè. Cái tình bạn của đám trẻ con ngày xưa trong veo, cái sự “ mê đắm” hay “ám ảnh” ( lời của Doan Phuong) cũng trong veo, đã tạm ngủ yên đâu đó trong chúng tôi với những vòng xoáy cơm áo gạo tiền tình bấy nhiêu năm, bỗng thức giấc, vẫn trong veo, mà hình như thêm vào đó là đậm đà, mặn mà- bởi chúng tôi đã biết trân quý với những báu vật mà chúng tôi tìm thấy được.

    Nắng chan hoà, rực rỡ, hương vị đất trời quê cũ ngọt ngào thơm lịm đầu môi, trong mắt bạn bè, tôi thấy những ánh nhìn long lanh và ấm áp ! Tôi biết, ngoài kia, ai cũng còn nhiều những buồn bực lo toan, nhưng những giây phút bên nhau, được nhắc nhở về những ngày thò lò mũi xanh…lòng ai cũng rộn ràng những niềm vui và hạnh phúc.

    Thương lắm những vòng tay bè bạn. Và cám ơn các bạn đã cho N một nơi chốn để tìm về, được vui, được cười, được thương và được hạnh phúc!
Và được thấy mình thơ trẻ, đỏng đảnh và điệu đàng!

            TN
    Tháng 10/2018

 

One thought on “Cho tôi một vé về tuổi thơ”

  1. Hay quá bài kìa con bướm vàng bằng lời pháp. Ký ức lại về. Những thầy cô giáo Tây dạy những học trò bé nhỏ. Cái sợ phát khiếp khi học thầy Jolie. … Ôi thân thương ký ức của tuổi thơ.

Leave a Reply to Kieu oanh cong huyen Cancel reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *