Sài Gòn Nỗi Nhớ Không Tên

Bom đạn này xin trả lại cho thù hận.
Cuộc chiến tàn, nhiều vinh nhục lắm thương đau.
Quê hương tôi tan nát lầm than ai oán.
Làm kiếp lưu đày hối tiếc cố nhân ơi.

Sài gòn ơi sao em vội vã ra đi.
Bỏ lại sau lưng thành phố nhiều mộng đẹp.
Chim vẫn hót đón em mừng xuân hội ngộ.
Nắng ấm tình nồng em yêu yên giấc mộng.

Ta yêu em vì em là trái tim ta.
Ta thương em vì em là linh hồn ta.
Ta buồn em, vì em rời ta vĩnh viễn.
Ta hận em vì em tim ta rướm máu.

Vì yêu em nên anh làm kẻ lưu đày.
Bước lang thang tìm em qua vạn nẻo đường.
Chân đã mỏi Sài gòn ơi xin dừng lại.
Cho trái tim anh ôm ấp mối tình em.

Vì thương em nên anh thành kẻ si tình.
Ấp ủ tình em theo năm tháng đợi chờ.
Tuổi đời nặng trĩu Sài gòn ơi yêu dấu.
Em là tia nắng toả sáng ấm hồn anh.

Buồn vì em nên anh thành kẻ lãng tử.
Hát ngu ngơ hối tiếc tuổi xuân vừa mất.
Sài gòn em ơi bao giờ ta hội ngộ.
Tay bắt mặt mừng ôi niềm vui bất tận.

Hận vì em nên anh làm thơ lãng mạn.
Cho hồn anh vơi đi bao niềm thương nhớ.
Sài gòn tôi ơi bao giờ em trở lại.
Để trái tim buồn ấp ủ mối tình em.

Anh tìm em dù đôi chân thôi cất bước.
Tuổi xuân buồn vội vã chắp cánh bay đi.
Bốn mươi ba năm lệ rơi em có biết.
Quê hương ơi em mãi sống trong tim anh.

Anh vẫn biết đời nhiều dối trá điêu ngoa.
Bức tử em khi miền nam thôi tiếng súng.
Sài gòn tên em từ đó đã đổi thay.
Hồ chí Minh ôi nghe sao xa lạ quá.

Anh đã đi, đi mãi không ngày trở lại.
Sài gòn tôi ơi ngày đó này còn đau.
Xin cho anh được một lần gọi tên em.
Anh yêu em cho đến cuối cuộc đời này.

Huy viết Hồ + Amanda
Toronto, Canada, November 05th, 2017

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *