Ngôi Nhà Số 44

 

Có những ngày quên là tháng mấy
Hoa Phượng về nở ngợp hàng cây
Chiều chiều anh đạp xe ngang qua ngôi nhà
Số 44 đường Duy Tân tên phố cũ
Để ngóng thấy bóng dáng em
Thấp thoáng trong khu vườn
Có chiếc xích đu nhẹ đong đưa ru lời gió
Có những đóa dã quỳ đang độ trổ mùa bông
Và những nhành hoa khế rơi đầy mặt đất

Có những ngày là tháng mấy hả em?
Đạp xe ngang qua nhà số 44
Anh đã giả vờ ngắm màu trời xanh
Ngắm khung mây hồng viền ngời sắc nắng
Để chỉ trộm nhìn cái cô bé thật dể thương
Có đôi mắt tròn đen long lanh màu hạt nhãn
Có nụ cười lém lỉnh tủm tỉm nở trên môi
Ngước lên nhìn
Khi chợt khám phá ra có anh chàng cùng lớp
Ngày nào cũng lén lút
Đạp xe ngang nhà mình mấy bận

Làm sao anh quên được Phượng ơi!
Dù đó chỉ là những ngày quên tháng mấy
Dù đó chỉ là những chiều bồng bột thơ ngây
Để hồn lạc bay tận trời xanh
Mơ mộng về một giấc mơ có thật trên xứ sở tình yêu
Mang hai chử P bình phương quấn quýt ngọt ngào…
Làm sao anh quên được Phượng ơi!
Nhớ những chiều ngang qua nhà em
Đôi lần bị bắt gặp mắc cỡ quá chừng
Vội vã dông chẳng dám ngoái đầu nhìn lại
Anh đạp xe như ma đuổi
Dù biết sau lưng mình có ai đó đang gọi tên
Để chờ một câu trả lời, vì sao
mỗi mùa Phượng về hoa đỏ ngợp hàng cây?

….

Hôm nay anh lại về thăm Đà Nẵng
Tháng mấy trời trong mà Phượng lại thắp hai hàng?
Ngang qua đường Duy Tân
Sao không còn ngôi nhà có khu vườn số 44
Chiếc ghế xích đu bỏ trống
Không còn dã quỳ, không còn mùa hoa khế
Để mỗi chiều hiu buồn anh lại lang thang qua đó
Mà nhớ người em năm cũ
Nhớ con đường nay đã thay tên
Duy tân và chiếc cổng treo hai con số 4 ngọt ngào
Như dáng Phượng hay ngồi bên cửa sổ
mù sương…

P Bình Phương

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *