Thơ Chiều Thứ 6

Đôi khi buồn một nỗi buồn của đá
Ngoái lại nhìn ta sao nghe xa lạ
Ngẩn ngơ giữa mùa Covid
Chẳng biết còn ai…
Thứ sáu, chiều vắng ngắt những tàng cây
buồn tênh sắp hàng nhớ màu hạ cũ
Mới hôm qua đây thôi
Sao đã nghe võ vàng tận thời quá khứ
Tiếng sóng biển dội vổ bờ,
chập chùng
Cánh buồm giăng xa khơi ngút!…
Còn đâu đây cảm giác bồi hồi
xôn xao cứ lại nhớ!
Mây vẫn bay chừ em ở đấy
Tóc hong bên thềm nắng hạ?
Cánh tay nơi đâu cho ta gối đầu mơ mộng
Giữa một chiều thứ 6
Buồn một nỗi buồn của đá!

Trương Hữu Hiền

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *