Em Về Mùa Thu

Giở lại mấy bài nhạc mùa thu của nhóm ca sĩ Nguyễn Hiền, và được nghe anh bạn Xuân Phát lớp 9 hát “Em về mùa Thu” thật tuyệt. Bài hát của Ngô Thụy Miên làm liên tưởng đến những bức thư thật dễ thương của một cô bé viết cho một anh chàng nào đó vừa đọc được từ một truyện ngắn. Đăng lại đây cho các bạn NH vừa đọc vừa nghe nhạc cho bớt căng thẳng trong mùa Covid, cũng như chuyện bão lụt thương tâm ở quê nhà.

Ngày … tháng … 198…
Anh thương,
Chẳng biết giờ này bên đó anh đang làm gì nhỉ, có nhớ gì đến Diễm không? Còn Diễm thì đang nhớ đến anh nhiều ghê lắm, nhưng mà anh ở xa quá đi, nên Diễm đành phải chịu buồn tí xíu vậy.
Chưa bao giờ Diễm nhận được thư anh mà đọc chỉ vỏn vẹn có một lần trong lúc đó. Diễm đọc đi đọc lại hoài cho đến khi Diễm gần như thuộc lòng luôn thì mới chịu thôi! Những lúc đó Diễm thấy thời gian như đọng lại, xung quanh Diễm thật êm đềm. Từng kỷ niệm như những đám mây trôi bồng bềnh, nhẹ nhàng chợt đến, chợt qua … rồi chợt ngưng tụ về một chỗ, để Diễm ngồi mơ mộng vu vơ. Thấy ngày mai thật gần, thật đẹp như những đoá hoa xuân. Thấy trời thật xanh, thật gần mà tưởng chừng như chỉ cần vươn tay nhẹ là Diễm có thể với tới, là có thể thấy một màu xanh ngát dịu dàng bao la, mênh mông… trong một cử động nhẹ… Tự nhiên rồi Diễm thấy đời sống như vừa nhuộm sang một màu sắc khác, vui tươi hơn và nhiều hy vọng hơn. Mọi vật dưới mắt Diễm đều đẹp, đều dễ thương và nên thơ cả. Bao nhiêu ưu phiền, buồn bực chợt đến rồi chợt qua nhanh, không còn bám víu theo từng ngày tháng nữa… Có ai ngờ rằng chỉ trong một chốc lát mà mọi vật đều đổi thay! Đổi thay luôn cả một con bé lúc nào cũng … “bướng bỉnh” và dễ dàng “nhăn nhó”, “cau mày” khi một chuyện gì đó không vừa lòng!
Thời gian qua, Diễm đã nhìn đời sống & kỷ niệm thật lạc quan. Những lần nghĩ về anh, Diễm thường hay ôn lại những kỷ niệm của thuở đầu Diễm mới quen anh. Có những buổi chiều tan học Diễm đếm bước đều dưới cơn mưa lất phất mà thả hồn về những ngày tháng biết vui, biết buồn để rồi chợt bâng khuâng… Ước mình là lá mùa thu đỏ trên lối về, nằm im ngoan ngoãn để chờ cơn gió đến, thổi bay về kỷ niệm, về ngày tháng cũ xa xưa… Một khi đi qua một khung cảnh quen thuộc gợi nhớ về khung trời kỷ niệm, Diễm thấy mình nhỏ bé lại, và chợt chìm đắm trong những ý nghĩ miên man mà quên mất hiện tại. Thời gian thì cứ lần lượt trôi qua, mà Diễm thì cứ đi ngược lại. Phải chăng Diễm đang hoang phí tuổi trẻ của mình?
Diễm không biết anh có bao giờ đi trong một buổi sáng mùa thu còn sương mù giăng kín thành phố? Ở đây vào mùa thu Diễm thường hay đi học thật sớm. Những lúc đó ông mặt trời vừa mới thức dậy, sương còn trắng xoá trong không gian, Diễm ngồi trên chiếc xe bus nhìn ra phong cảnh bên ngoài mà ước gì ông mặt trời đừng bao giờ lên cao hơn. Đôi lần trên con đường nhỏ dẫn vào trường, Diễm thường ước chi một ngày nào đó, cũng vào những buổi sáng như hôm nay Diễm sẽ rủ người mà Diễm thương nhất đi dạo với Diễm và Diễm sẽ kể cho người đó nghe một câu chuyện tình thật đẹp của thuở Diễm vừa quen với người đó. Mỗi lần hạ đến, Diễm chợt tần ngần, bâng khuâng. Hàng trăm kỷ niệm chợt về, thấy trước mắt mờ đi. Đâu đó như vừa thấp thoáng hình bóng anh, hình bóng những người thân yêu nhất… Biết bao lần Diễm nằm mơ thấy nhận được thư anh, đến khi tỉnh dậy ngồi ấm ức mà tức mình ngu ngơ, sao chẳng chịu mở thư anh ra đọc liền lúc đó, dù biết rằng đó chỉ là một giấc mơ!! …
Diễm của anh,

——————-

Ngày… tháng… 201…
Anh thương,
Bao năm rồi Diễm mới có dịp viết lại những dòng chữ này cho anh. Thời gian làm nét chữ già cỗi, không còn tròn trịa nắn nót như thuở 17, 18. Nhưng những tình cảm Diễm dành cho anh chưa bao giờ cằn cỗi mà vẫn âm thầm lớn theo tuổi thời gian.
Đã bắt đầu vào Thu, lốm đốm những ngọn cây điểm vàng, cam lơ lững giữa bầu trời xanh. Năm nay có vẻ như Thu đến muộn. Giờ này hai hàng lá vẫn chưa trãi thảm đường đi. Có lẽ vẫn muốn kéo dài thời gian chờ đợi cho những đôi tình nhân về sánh bước bên nhau. Nơi ấy, lá đã vàng trước ngõ anh chưa? Bên hồ đàn thiên nga có còn hong cánh? Hay là Thu đã về ngợp lá dưới chân anh?
Diễm vẫn đợi lời hứa năm xưa sẽ hoá thành đôi cánh, để Diễm & anh một lần trên con đường lá đỏ, trở về với giấc mơ ngày nào…
Trong giấc mơ ấy, là tuổi nhỏ thánh thiện, trong veo. Là tuổi học trò bâng khuâng với những nỗi thương & nhớ. Là cả một tình yêu lớn dần theo 39 năm, chưa bao giờ yên nghĩ.
Phải chăng…
Thời gian không xoá được ký ức trong em!…
Em của anh,
Diễm

 

One thought on “Em Về Mùa Thu”

  1. Hay quá anh Phát , những bức thư như những dòng nhật ký thật ướt át , lãng mạn và bài hát của anh như muốn kéo thời gian trở lại . Rất tuyệt vời.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *