Sầu Đông

Mùa đông quá ngắn khi ta đo bằng khoảng cách một ngày giữa ánh mặt trời mọc buổi sáng và tắt khi chiều xuống. Và nếu ta xem sự sống chỉ diễn ra ngoài vỏ ánh sáng, nếu những âm thanh trong bóng đêm, tiếng chim muôn réo gọi, tiếng côn trùng nỉ non, tiếng gió rít xào xạc… chẳng hề đánh thức trái tim ta biết lắng nghe và cảm thông với chúng.

Nhưng mùa đông lại quá dài trong khoảng cách giữa điểm ta rời đi và điểm ta sẽ đến trên một con đường từng quen thuộc. Bởi những tàng cây xanh lá hôm qua nay đã trơ trụi trống toang. Bởi con đường trước mặt ta nay tuyết phủ trắng xóa chẳng biết đâu là nơi mình sẽ dừng chân ghé đến.

Mùa đông vừa quá ngắn lại vừa quá dài. Nghịch lý nhưng cả hai đều dễ làm ủ rũ buồn. Cái nghịch lý mùa đông đó còn làm ta liên tưởng đến một nghịch lý khác trong âm nhạc Việt, nghịch lý giữa hai thái cực vui và buồn trong Sầu Đông của nhạc sĩ Khánh Băng. Ca khúc Sầu Đông có giai điệu Twist cực vui, kích động quay cuồng rất thịnh hành ở những năm 60; nhưng lại mang theo một nỗi buồn chất ngất trong ca từ. Nỗi “Sầu đông” làm ta có nhấp những ngụm rượu đủ mạnh, dù có nghe một bản nhạc Twist quậy tưng bừng vẫn không làm vơi đi cô đơn khắc khoải mới hôm qua thở dài. Mùa đông là thảm tuyết trên con đường ta vừa bước qua, dù muốn dù không thỉnh thoảng ta phải dừng chân đôi phút và ngoái đầu nhìn lại, để thấy những dấu chân mình vẫn còn đó, từ lâu lắm…

“Chiều nay gió đông về dừng chân trên bến xưa
Đời trai gió sương về thăm cố hương, tìm bao nhớ thương…
mà sao phố phường vắng
Tình sầu lạnh buốt đêm trường.”

Sầu Đông là tâm tư của nhạc sĩ Khánh Băng trong một lần ông trở về quê cũ mong tìm lại được chút dư hương ngày xưa. Nhạc sĩ đã về quê nhà Vũng Tàu trong một chiều đông lạnh, buồn thay ông được tin người mình thương đã theo chồng.

Nỗi buồn dâng lên chất ngất, chàng trai đành gởi lại những ân tình cũ trôi theo cơn gió đông và tiếp tục ra đi về phương trời vô định. Sầu đông mãi còn ghi dấu trong lòng người tha hương, và những phút ban đầu ngày xa xưa sẽ là chút hơi ấm vỗ về nỗi cô liêu trong những mùa đông còn lại.

“Ngại ngùng bước chân buồn, em đã sang ngang rồi
Đành thôi nhớ mong, gởi theo gió đông
Tình yêu giá băng vào nơi cuối trời nhớ
Sầu đông còn đến bao giờ.”

Cách đây vài hôm trang nhà nhận được bản nhạc bất hủ của nhạc sĩ Khánh Băng qua giọng ca của một người bạn. Bạn chúng tôi hát bài này quá tuyệt vời, diễn tả đủ đầy tâm trạng của tác giả, giữa mạnh mẻ sôi động là ẩn chứa một nỗi buồn ray rức. Nghe bạn hát mà tưởng tượng ra ngay cảnh mùa đông tuyết phủ Vancouver, trong căn nhà giữa tiếng máy sưởi rầm rì, trên tay anh là một ly vodka cạn quá nữa, chất giọng trầm ấm trong điệu Twist mạnh mẽ quay cuồng, và một nỗi buồn nhớ nhung đất khách. Cám ơn Lê Phát thật nhiều.

*******

6 thoughts on “Sầu Đông”

  1. Giọng ca ấm áp,làm bớt đi cái lạnh của mùa đông xứ người, rất tiếc nghe tên Lê Phát rất quen mà lại không nhớ.. mặt.
    Chúc “Đời trai gío sương..” của ngày ấy bây giờ đã viên mãn,mến!

  2. Ai mà không có nhiều tiếc nuối trong cuộc đời, cứ coi như có thêm hương vị để gặm nhấm khi tuổi già cận kề. Cũng thú vị vậy 🙂 Nhờ vậy Lê Phát hát thật hay, Hiền sưu tầm tài liệu giỏi, Tiên thi vị lai láng hồn thơ.

  3. Văn và thơ làm ca tử thêm nhiều ý nghĩa. Cám ơn anh Phát, anh Hiển, và chị Thủy Tiên hỉ.

  4. Cám ơn Hiền luôn bỏ công đi tìm hoàn cảnh nào bài hát đã được người nghệ sĩ ghi lại. Và cám ơn Lê Phát đã diễn tả bài này quá hay. Như Hiền nói, ca từ thì buồn nhưng mà nhờ giai diệu twist nên vui lên một chút.

    Nhưng mà tại sao luôn luôn phải là lỗi của người con gái khi cuộc tình duyên không thành?

    chờ anh mấy mùa đông
    em đành phải sang sông
    vì em đâu trẻ mãi
    mạ bắt đi lấy chồng

    ngày về thăm cố hương
    phố xưa vắng người thương
    tình xưa giờ băng giá
    em khóc suốt đêm trường

    Trách người một phút hững hờ
    Sầu đông còn đến bao giờ, anh ơi.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *