Mạ ơi!

Gần hết một cuộc đời, tóc đã nhiều muối hơn tiêu, sóng gió nhiều như những cơn mưa bão miền trung bạc trắng một góc trời, rứa mà chưa bao giờ con thấy lòng mình quặn thắt, đớn đau như những ngày này!

Tháng 5, có Ngày của Mẹ. Ai đó đã ghi vào 365 ngày lịch một ngày để những đứa con của Mẹ cho dù có đi xa khắp bốn phương trời thì cũng phải nhớ, phải tìm về bên Mẹ, để săn sóc, để yêu thương! Còn Mẹ, bà có 365 ngày đằng đẳng tiếp nối trong sáu, bảy chục năm của cuộc đời mình để yêu thương, để săn sóc và hy sinh cho những đứa con của mình.

Tôi sẽ không còn nhiều những Ngày của Mẹ, để được mua một giỏ hoa đẹp, một chiếc bánh ngon..để được thấy mình nhỏ bé và hạnh phúc với nụ cười mãn nguyện của bà. Một thằng đàn ông “lẫy lừng giang sơn, vá trời lấp biển” nhưng tôi luôn có cái cảm giác bé bỏng khi ở bên mẹ cuả mình, như cái thuở tung tăng mừng mạ đi chợ về với quà là vài viên kẹo ngọt. Mạ tôi chừ nằm đây, lặng lẽ với hơi thở mệt nhọc, với đôi mắt đã mờ đục nhắm nghiền. Tôi cầm và nâng niu bàn tay nhỏ bé đầy gân xanh, những ngón tay nhỏ xíu vậy mà một đời bếp núc, giặt giũ, gánh vác và lo toan mọi ngóc ngách đủ đầy, chưa một lần tôi nghe mạ cuả mình ta thán vì mỏi mệt. Giọt nước mắt của thằng con trai rơi trên bàn tay của bà, nóng hổi!

Những ngày này, những giây phút này, khi phải chứng kiến dần dần sự xa rời của Mạ, dẫu biết rằng là quy luật muôn đời của tạo hoá, dẫu biết tuổi chín mươi ba đã làm thân xác bà rã rời, héo hắt và mỏi mệt, lòng tôi vẫn đau như cắt, hoảng sợ với sự mất mát này. Tôi sẽ mồ côi mẹ ư? Mẹ của tôi sẽ ngủ mãi một giấc ngàn thu ư? Và tôi sẽ không còn được nhìn thấy mẹ mình, để thấy mình ấm áp và nhỏ bé? Tôi phải làm gì để được thêm những giây, phút bên cạnh mẹ cuả mình?

Rồi ai cũng sẽ mồ côi mẹ. Rồi người con nào cũng sẽ đau đáu triền miền với nỗi mất mát và những niềm hối tiếc xót xa vì chữ hiếu, vì chỉ một nửa chữ thương cho mẹ cũng chưa thể đủ đầy! Niềm hạnh phúc vô biên khi còn có mẹ – xin những ai còn cái diễm phúc vô bờ ấy đừng đợi đến khi không còn có nữa thì mới nhận ra và vật vã đớn đau, nuối tiếc, bàng hoàng hai chữ : giá như!

Mạ, xin mạ hãy bình an và thanh thản. Con chỉ biết cầu xin Ơn trên cho mạ không phải đớn đau, cho hơi thở cuả mạ cứ nhẹ nhàng êm ái và Mạ, cho dù có bao nhiêu năm sau nữa, khi Mạ đã an nhiên Cõi khác, con vẫn sẽ cài trên ngực áo mình chiếc bông hồng đỏ thắm, vì chẳng bao giờ con mất Mạ hết. Mạ luôn ở bên cạnh con và còn mãi trong trái tim ấm nóng giòng máu của mình.

Ví mà tôi đổi thời gian được
Đổi cả thiên thu tiếng Mẹ cười – (Trần Trung Đạo).
Mạ ơi!

(Cảm xúc khi nghe lời kể của một người bạn NH lớp 6, lúc Mạ bạn ấy lâm chung)
Lê Quang Thuần Nhi


Bông Hồng Cài Áo
ST: Phạm Thế Mỹ
TB: Trương Văn Đôn

2 thoughts on “Mạ ơi!”

  1. Xúc động và ngọt ngào hai tiếng Mạ ơi của Thuần Nhi, cùng tiếng lòng của bạn Công lớp 6 NH lúc Mạ lâm chung. ❤️
    Hạnh phúc cho những ai đang còn Mẹ, để vẫn còn cài bông Hồng đỏ thắm trên áo 🌹
    Cám ơn Đôn gởi gắm cảm xúc nhớ Mẹ qua giọng hát
    thật ấm.

  2. Đọc bài viết của Thuần Nhi làm mình nhớ mẹ đến quay quắt , đúng với tâm trạng của đứa con trai khi nhìn mẹ ra đi về chốn vĩnh hằng .
    Có câu nói :
    “Người chết thật sự chết khi ta không còn nhớ đến họ ”
    Cảm ơn Thuần Nhi, Bs Đôn và anh Hiền thật nhiều !

Leave a Reply to Phương Điệp Cancel reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *