Tưởng Rằng Đã Quên

Có những cuộc tình đi qua đời mình đã lâu, rất lâu, lâu đến độ ta không còn nhớ đến thời điểm mà cuộc tình ấy nhen nhúm mãn khai; nhưng rồi-những cảm xúc của cuộc tình ấy, dù chợt đến, chợt đi-nhạt nhòa trong khoảng mờ của ký ức, thì thảng thốt ta nhận ra, vẫn còn đâu đó trong ta, rất đỗi đậm đà những yêu dấu mà ta ngỡ tưởng rằng đã quên.
Chả còn lại gì qua một đoạn đường xa ngái, một khoảng cách thời gian và không gian vời vợi, vậy mà trong một buổi chiều cao nguyên miền trung mây giăng thật thấp và thoang thoáng lạnh; ký ức bỗng tràn về, se sắt những bồi hồi nhớ nhung.

Còn gì đâu những đóa hoa hồng
Vì trái tim tội lỗi lưu vong
Còn gì đâu những má xưa nồng
Dù xác thân còn phút ăn năn

Thì ra ta chả quên bất cứ điều gì, dù chưa bao giờ ta muốn ôm mãi những ký ức về cuộc tình đã qua; thì ra dấu ấn về cuộc tình ấy đã là một phần cuộc đời, là những vết thương hồn nhiên rất đỗi dấu yêu mà ta sẽ mang theo suốt cả một phần đời.

Tưởng rằng đã quên, cuộc tình sẽ yên
Tưởng rằng đã quên, tay em vẫn còn
Dựng đời bão lên làm từng vết thương hồn nhiên

và thật lòng : mình có muốn quên?

Thuần Nhi

**********

5 thoughts on “Tưởng Rằng Đã Quên”

  1. Tre chưa già mà trúc đã mọc. Xin cám ơn hai tài năng lớp 6, người cầm bút người cầm microphone mà ăn khớp quá chừng.

  2. Thanh Trúc hát hay và lời tựa của Thuần Nhi thì sâu sắc. Đúng là song kiếm hợp bích! Cám ơn hai em nhiều.

  3. Cám ơn Trúc và Thuần Nhi về bài hát, bài viết thật ngot ngào lãng mạn. Dĩ nhiên cái lãng mạn ngọt ngào của giọng hát và dòng chữ khác nhau nhiều lắm khi cảm nhận. Giọng hát cùng lời ca đi thẳng vào cảm xúc người nghe một cách rất tự nhiên, không cần phải tìm tòi nghĩ suy thứ gì có trong đó. Còn cái ngọt ngào sâu lắng của chữ nghĩa trong một bài viết cần phải nghĩ suy, đọc tới lui mới cảm nhận được.
    Từ “Tưởng rằng đã quên” (TCS) của Trúc và Thuần Nhi ta chợt khám phá ra, tình yêu không phải là một đoạn đường ta đi ngang qua trong một đời người. Tình yêu chẳng cần phải xác định điểm đầu xuất phát và điểm cuối khi dừng lại. Một mối tình, dù là “tình đầu”, “tình cuối” hay “tình giữa chừng” đi chăng nữa, khi chia xa ngỡ đâu là chấm dứt, là hết. Nhưng đâu đó nó vẫn theo ta, có lúc sâu đậm nứt da, có lúc bàng bạc sương len trên tóc…

  4. Trái tim của mỗi người chúng ta, đều có một hoặc nhiều vết thương mà cuộc đời ban tặng, có vết thương đã lành qua thời gian, có vết thương còn mới như còn đang rướm máu, hằn lại những vết sẹo lồi lõm làm ta đau khổ, muốn quên đi, nhưng có một vết thương khiến ta nhớ mãi, đó là vết thương hồn nhiên bởi tình yêu đầu đời. Ôi vết thương đó thật đáng yêu!
    Cảm ơn Thuần Nhi đã viết lời dẫn cho bài hát này, cảm ơn anh Hiền thật nhiều!

Leave a Reply to Nguyễn Thanh Trúc Cancel reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *