Sợi Tơ

Bài thơ này tôi viết để diễn tả tâm trạng của những người con vừa mới trải qua những giây phút cuối với người mẹ nằm trên giường bịnh. Nhìn thấy mẹ ra đi nhưng không thể níu kéo lại được. Tâm trạng giằng xé của sự lựa chọn giữa sự sống và cái chết, của niềm tin vào tình yêu thương và niềm hy vong sẽ được giải thoát trong những giây phút cuối cùng.

********
Nhớ thời loạn lạc xưa
Mẹ đi xa chưa vể
Con thơ khóc nhớ mẹ
Dệt tơ vàng sợi mơ
Nay nhìn mẹ bạc phau
Hơi thở “phập” phập phồng
Giọt nước ơi, nước ơi !
Hãy xuống ,rơi, hãy rơi..
Tay mẹ con nắm lấy
Lay mẹ, dậy mẹ ơi!
Mẹ chìm trong giấc ngủ
Mẹ thở qua cơn mơ.
Mẹ gần buông, muốn buông
Sợi tơ con nắm chặt
Con ơi con có biết?
Sợi tơ là sợi tơ
Giờ đây con đã hiểu
Buông? Thả? Ai đành lòng?
Hãy giúp mẹ, thương mẹ
Vượt qua sóng đại dương
Giờ đây con sóng vỗ
Nhẹ nhàng gió thoảng đưa
Mẹ đi về cõi phật
Thiên thai nhẹ mẹ nằm
Con đi đây, về đây
Để mẹ đi nhẹ nhàng
Nhớ mẹ con xin giữ
Sợi tơ vàng dệt mơ…
“Đời người như cây cỏ”
Mong mẹ được nghỉ yên
Ngàn thu năm tháng vợi
Áo trắng mẹ cười………..
…………….dưới nắng tươi.

Phuong Nguyen
Trầm Hương

2 thoughts on “Sợi Tơ”

  1. Anh Hiền quá khen ! Hihihi . Em nghĩ thôi mình cố hát vài bài để nhờ trang NH lưu lại , giọng hát của riêng mình , biết đâu một ngày nào đó mình giã từ gác trọ thì mỗi khi các bạn , các anh chị có nhớ đến cái tên Nguyễn Thanh Trúc thì cũng còn nghe được giọng hát của đứa em , đứa bạn học cùng trường , cùng lớp !🤣🤣🤣🤣🤣🤣

  2. Bài thơ cảm động quá! Nhớ mẹ 🙁 Cám ơn Phuong Nguyen Trầm Hương. Bài hát thì có vẻ khó hát và diễn đạt cho tới, vậy mà Trúc hát rất ngọt ngào, đầy cảm xúc. Phục quá.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *