Xuân Xứ Người

Trời trở lạnh, tuyết trắng rơi đây đó.
Xuân xứ người, không cánh én tung bay.
Không nắng ấm, không rượu nồng pháo đỏ.
Xuân xứ người, buồn lắm các bạn ơi.
Đêm hiu quạnh, buồn vui căn gát trọ.
Lòng thổn thức, với trái tim rướm máu.
Đón mừng xuân, cùng lệ đắng tuôn rơi.

Xuân lại về, vương vấn trái tim tôi.
Phủ hồn tôi, với nỗi nhớ quê nhà.
Nhớ bạn cũ, thấy cô người mỗi ngã.
Khắp năm châu, bằng hữu với tình xưa.
Rượu thịt đó, bên này tôi không thiếu.
Đắng trong tôi, mùa xuân buồn xứ lạ.
Xuân nắng ấm, mãi mãi là dĩ vãng.

Rồi xuân đi, xuân này xuân có biết.
Trái tim tôi, băng giá theo mùa đông.
Để hồn tôi, thao thức suốt đêm trường.
Trông hiu quạnh, trái tim tôi rướm máu.
Giọt lệ buồn, cho kiếp người viễn xứ.
Sống tha phương, buồn xuân nơi xứ lạ.
Mùa xuân ơi, xin thương lấy tình tôi.

Xuân đã về, trên khắp nẻo quê hương.
Nơi xứ lạ, khắp năm châu bốn bề.
Tôi xin chúc, tất cả các bạn hiền.
Một năm mới, một mùa xuân trọn vẹn.
Đời hiền vui, hạnh phúc và phát tài.
Mang hy vọng, xóa tan bao đen tối.
Để cho ta, vui mãi với mùa xuân.

Huy viết Hồ
Toronto, Canada. February 15, 2017

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *