Không Còn Mùa Thu


Cuối mùa thu tà áo mỏng
Tan trường về em mang theo những giọt mưa lóng lánh
ướt đẫm cả đường chiều
Mưa cuối mùa mưa bất chợt
Có những giọt hiền lành nằm yên trên tóc
thì có giọt hoang đàng lang thang tận bờ vai thon ngát
Để tha hồ mà tưởng tượng
Anh vẽ nên áng mây trắng hồng màu thiếu nữ trên áo em
trên bầu trời xanh ảo vọng
Tuổi 17 anh đem cả ước mơ vào giấc mộng
Đem cả màu da em làm giao điểm trưởng thành
Cuối mùa thu tà áo mỏng
Anh lớn lên bằng những buổi chiều như thế ấy…

Cuối mùa thu, áo em không còn mỏng
Boston trở mùa lạnh cóng thì làm sao em khoe nổi bờ vai thon
Cho anh tha hồ mà tưởng tượng
Như những lần tan trường mùa mưa năm cũ

Chiều tiễn em trong hàng hiên quán Au Bon Pain
Trên quảng trường Harvard Square sương giăng trắng lối
Lơ đãng ngắm những chiếc lá úa cuối cùng
Lơ đãng nhấp từng giọt cà phê thơm vừng sóng sánh nâu màu dĩ vãng
Có những giọt cà phê hiền lành tan nhanh trên đầu lưỡi
Thì có những giọt hoang đàng cứ đậu hoài trên bờ môi em
Để anh chợt thấy lại nụ cười
Nửa tươi tắn, nửa bí ẩn Mona Lisa một thời say đắm
Để rồi khắc khoải anh tự hỏi mình
thời gian có bao giờ thay màu không nhỉ?
Hay chỉ có tóc ta phai màu theo năm tháng!
Điều gì khác nhau giữa người đàn ông đôi mươi và sáu mươi?
Khi đêm về vẫn còn nguyên vẹn giấc mơ
Trên màu da trắng hồng của người thiếu nữ chiều mưa

Cuối mùa thu, dù áo em không còn mỏng
Dù Boston trở mùa lạnh cóng
Nhưng anh biết, mình vẫn còn yêu em vô cùng.

HH

3 thoughts on “Không Còn Mùa Thu”

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *