ngày xưa khi còn nhỏ
đất nước đã chia đôi
tuy cùng chung giòng máu
lý tưởng quá xa vời
ngàn năm tàu đô hộ
trăm năm tây xéo dày
tưởng thanh bình đã tới
ai ngờ lại chia tay (*)
anh gặp em chiến trận
cha giết con chẳng hay
ngày được im tiếng súng
hàng vạn người phơi thây (**)
lòng chưa nguôi uất hận
mang thân phận lưu đày
thù xưa bao giờ trả
oán hờn mãi kiếp này
giờ đây mình đã già
dung thân nơi xứ lạ
xin nhận làm quê hương
cùng nhau dựng lại nhà
sao bỗng dưng xâu xé (***)
coi nhau như kẻ thù
“những tên theo dân chủ
là một đám người ngu
là cộng sản đội lốt
theo họ, theo tàu phù”
“lũ cộng hòa háo chiến
kỳ thị, chẳng thương người
quên mình thân tỵ nạn
sau một cuộc đổi đời”
thề không nhìn nhau nữa
thề chẳng đội chung trời
ngày mai trời lại sáng (****)
Cờ Hoa vẫn xứ người
đời hai lần chứng kiến
đất nước bị chia đôi?
máu của tôi vẫn đỏ
da của bạn vàng tươi
làm sao mà quên được
kiếp Việt Nam ngậm ngùi
bạn có mãi bên tôi?
hay tình đã phai rồi?
vì ai gây nông nỗi?
tiếng kêu vang thấu trời
nhớ ngày xưa chung đôi…
Thủy Tiên
mồng 2 tháng 11, đêm trăng tàn
*: 1954
**: 1975
***: 2020
**** Mồng 4 Tháng 11 Năm 2020
Bài thơ chứa đầy cảm xúc với những trăn trở và nỗi niềm , hay qua chị ơi
Đọc đi rồi đọc lại.. “Ngày mai đất nước có chia đôi.”…
” Bạn có mãi bên tôi?”..
vi ai ra nông nỗi”
Tiếng kêu vang đất trời”…
Trời cao và đất rộng
Đâu phải quá xa xôi,
Đâu phải quá xa vời.
Câu hỏi nào trăn trở
Dù cách mặt xa xôi
Nhưng lòng chẳng xa vời
Những lòi em tâm huyết
Lắng sâu vào tim tôi.
Hay tuyệt
Ram Ít thì có Linh vợ Nam đây. Còn bánh khác thì gọi cho TT. Lol.
Thân gởi TT,
Chúng ta dù đã ‘tra’, nhưng nhân cách công dân được hình thành thời tuổi trẻ trung học. Nhân cách đó ẩn hiện trong ngũ thường, là ‘Nhân, Lễ, Nghĩa Trí, Tín’ mà dù Đông Tây Kim Cổ đều trân trọng.
Một người dân thường còn biết giữ ‘ngũ thường’ huống gì một lãnh tụ?
Cho nên, “Ngày Mai, Đất Nước Có Chia Đôi” như là một trăn trở của một công dân lương thiện trong thời ngự trị của xảo trá dối gạt và cao ngạo.
TT ơi, anh hằng tin ‘bình an dưới thế cho người thiện tâm’, nên vẫn tin, “Ngày Mai, Bạn Mãi Bên Tôi…”
Tối qua Thủy Tiên gởi cho bài thơ kèm theo lời nhắn “Nếu Hiền thấy nhạy cảm quá thì thôi”. Người phụ trách đăng bài đọc xong bài thơ thì thật tình chẳng thấy chi là nhạy cảm để khó đăng cả, cảm động vì những suy nghĩ mà cô bạn thơ gởi cho bạn bè thì có đầy. Hiền sang Mỹ thời gian không lâu, lại khi gần “tra” rồi nên chuyện chính trị xứ cờ hoa này còn mù mờ lắm. Chỉ có cái tâm “thù dai” sau cái ngày 75 thì mang theo suốt cuộc đời làm tị nạn của mình. Bởi vậy, chỉ mong sao dân mình bớt khổ, nước mình bớt nghèo, nhân phẩm dân tộc mình không còn bị chà đạp… thì chuyện chi có lợi là ủng hộ hết mình. Vài hàng tâm tình vậy! Cám ơn Tiên nhiều!
Thân mến
Hiền
Cám ơn Hiền đã luôn luồn đồng cảm, dù đôi khi không đồng ý hoặc đồng tình. Trang sử nào rồi cũng sẽ được lật qua, chỉ mong sao tình bằng hữu, tình đồng bào, tình gia đình dù rạn nứt cũng sẽ hàn gắn (mơ mộng này đâu cần phải tiết kiệm!)
Bỗng dưng thèm tô bún bò, cặp bánh ram ít, và ly rượu…
Đọc đi rồi đọc lại.. “Ngày mai đất nước có chia đôi.”…
” Bạn có mãi bên tôi?”..
vi ai ra nông nỗi”
Tiếng kêu vang đất trời”…
Trời cao và đất rộng
Đâu phải quá xa xôi,
Đâu phải quá xa vời.
Câu hỏi nào trăn trở
Dù cách mặt xa xôi
Nhưng lòng chẳng xa vời
Những lòi em tâm huyết
Lắng sâu vào tim tôi.