anh hứa dắt em đi ngắm trăng
ở trên biển vắng những đêm rằm
hôm nay sương xuống giăng đầy lối
không vì sao tỏ, chẳng thấy trăng
anh hứa dắt em đi trong mưa
nhặt lá vàng rơi buổi giao mùa
ngày mùng một tết em đi lễ
mưa đẫm hồn em, ngập sân chùa
anh bảo nợ em ly café
bên bến sông Hàn buổi thu về
chiều nay chốn cũ người đâu thấy
giọt café đắng chảy lê thê
sáng nay bừng tỉnh giấc mơ
sương đêm còn đọng, người thơ đâu rồi
nỗi buồn gởi đám mây trời
nỗi lòng thương nhớ gởi người xa xăm
gởi thêm, một nửa vầng trăng,
hạt mưa nho nhỏ, chỉ ngần ấy thôi.
hẹn nhau một cõi luân hồi
màu trăng năm cũ đón người năm xưa
Tôn Nữ Tê Bình Phương
*****
Anh hứa hẹn em khi nào hỉ
Tuổi già nên chẳng nhớ khi mô.
Nay em nhắc lại anh buồn lắm
Biển vắng, trăng tròn, anh thẩn thơ.
PS:Đọc thơ TT mùi quá nên muốn phá chơi 🙂
Hôm bữa bên Tây anh rủ rê
Rủ đi ăn bánh uống cà phê
Chờ anh bên bến sông Seine đó
Tới khuya em lủi thủi đi về
Chị ơi sao chị sơ ý ghê.
Cafe không rượu chớ đi về.
Vô tửu như kỳ không có gió.
Nói ảnh nhậu vô về mới phê.
TT, hết Covid
Anh hẹn lại em trong quán cà phê nhỏ
Sẽ có, rượu, có chè, có cả pâtisseries.
Anh sẽ chờ em dù đến lúc trăng tàn
Sương giăng sao rụng, anh cũng quyết chờ để gặp em.
Chịu chưa?
Chịu ngay!
Cô Vi đi xa rồi nên phổi của Hiền đã lành trở lại để ngân nga lời tình buồn. Mà nhờ cái giọng khàn khàn nên nghe ấm cúng và hay chi lạ. Mừng Hiền đã hồi phục.
Cám ơn Tiên. Nhờ bài thơ lãng mạn hay tuyệt nên mới có cảm xúc mà đem “tàn lực” hát được lại một bài 🙂 . Cũng là một cách vận động để cho phổi khỏe lại hơn. Mà nghe khàn thiệt, câu nào dài đến chữ cuối thì hụt hơi mất! 🙂
Vậy là còn nợ nhau???
nợ nhau một tách cà phê
chờ anh dẫu mái tóc thể điểm sương
nợ nhau một chút yêu thương
để trong gió bụi vô thường tìm ai
Thơ chi lãng mạn ri nè.
Hơi đâu ấp ủ trăng hè năm tê.
Anh mô nợ chị café.
Làm ơn trả gấp, chị chê anh kìa.
thơ không lãng mạng chẳng phải thơ
cà phê không đắng uống bằng thừa
đâu phải anh ta không trả nợ
tại mình muốn cả rượu nữa cơ!