Có Một Mùa Thu Xa Vắng

Tôi đã từng nghe và quá thích “Trưng Vương khung cửa mùa thu” qua giọng ca ngọt ngào của cô ca sĩ đã mất Ngọc Lan. Ca khúc được Nam Lộc phổ lời Việt từ bài Tell Laura I Love Her của Jeff Barry & Ben Raleigh. Hôm nay được nghe bài này lần nữa qua tiếng hát học trò Nguyễn Hiền Hoè-Hân-Hương thì bỗng dưng thấy cả một khung trời ngày xưa lại hiện về. Ba giọng ca ngọt ngào, nhẹ nhàng và cũng rất trẻ thơ đưa chúng tôi trở về khung trời thần tiên TTGD Nguyễn Hiền. Ngày ấy khuôn viên trường chúng tôi là một cánh rừng thu nhỏ nên mùa thu về cũng có lá vàng bay, cũng có gió heo may lao xao cỏ cây, cũng có tiếng chim muông chiều về riu rít gọi bầy. Thuở ấy có thể ví trường tôi là một mảnh trời thần tiên mà chúng tôi là những thiên thần với đôi cánh mỏng manh, giờ chơi thiên thần đáp xuống cánh hoa này rồi lại vờn bay qua cành lá nọ. Tiếng cười ngây thơ trong vắt của tôi và chúng bạn thỉnh thoảng vang lên phá tan bớt cái tỉnh mịch của bầu trời thần tiên. Bao năm qua, giờ này tuổi đã lớn nhưng mỗi lần nhớ đến ngôi trường xưa thì tâm hồn chúng tôi như trở về cái thuở 13, 14 tràn đầy mộng mơ. Mà đúng vậy thôi, thiên thần thì làm gì có tuổi thời gian để mà đến lúc phải đăm chiêu muộn phiền, dù cho là những thiên thần mắc đọa xuống trần gian. Ôi nhớ lắm TTGD Nguyễn Hiền và những mùa thu thuở mình vừa lớn…

Tôi vẫn nhớ mãi mùa thu năm mình lớp 7. Năm ấy không hiểu sao lá phượng sân trường đã sậm vàng mà chưa rụng nhiều lắm. Một hôm tôi đến lớp thì cùng lúc có cơn gió lớn ập đến, vậy là cả một cơn mưa lá vàng đổ xuống lượn bay, chao ôi đẹp mê hồn! Có lẽ đẹp hơn cả những phân cảnh mùa thu mình từng xem trong phim ảnh, vì đây là cảnh thật và chính tôi là nhân vật đang hiện diện ngay trong đó. Ngay trong cơn mưa phượng lá chín rực vàng. Rồi bỗng dưng tôi có một cảm giác xôn xao là lạ, một nỗi buồn bâng khuâng chợt từ đâu bay đến phủ kín quanh mình. Và tôi biết mình đã lớn hơn ngày hôm qua một chút, ngày tôi chưa tình cờ đi giữa một cơn gió mùa thu đầy lá. Có lẽ tôi vừa bước qua tuổi dậy thì!… Đến tận bây giớ tôi vẫn còn ám ảnh bởi cái ngày mùa thu năm lớp 7 ấy. Vậy đó, có những điều giản dị xảy ra trong một lúc bình thường nhưng đã ghi sâu vào lòng người mãi mãi.

Hôm nay cảm ơn tiếng hát của Hoè, Hân, Hương đã cho chúng ta biết mùa thu đang tới, một mùa thu muôn thuở vẫn nồng nàn. Một mùa thu được nhìn qua lăng kính khung cửa sổ thơ mộng Nguyễn Hiền gợi nhớ, để ta biết trái tim mình đã từng đôi lần đập những nhịp đập lỗi vì ngại ngùng trước một bóng dáng ai đó! Ôi những hình bóng một thời mà các cô bé mãi dấu kín cho đến tận bây giờ, chẳng ai hay!

Và tôi, người đang muốn lạc vào giữa mùa thu ấy, một mùa thu xa vắng!

“Mùa thu đã qua một lần
Chợt nghe bâng khuâng
Lá rơi đầy sân”..

Hồng Huệ, lớp 10-NH

*****

9 thoughts on “Có Một Mùa Thu Xa Vắng”

    1. Trong cách dạy của cô Yến lúc nào cũng gây khiếp sợ cho đám học trò và đôi khi gây oán hận những đứa học trò cá tính như tui, nhưng rõ ràng cô Yến có trình độ sư phạm lẫn ngoại ngữ! Mình vẫn nhớ như in bài l‘adieu trong tập thơ của Guillaume Apollinaire như vừa rồi đã nói, cũng như bài Tôi đi học của Thanh Tịnh (học thuộc lòng) mà cơ bản đứa bé nào đến trường đều phải thuộc!

    1. Ha …ha… .Vậy để kiếm nhờ ai hát Mùa thu chết trong khi chờ đợi nhạc công Hà Nam trở lại sau khi qua mùa Covid! 🙂

  1. Tưởng tượng một cô bé 13,14 tuổi trong chiếc áo dài trắng đứng giữa sân trường có lá vàng mùa thu vờn quanh trong gió! Rất dễ thương! Cảm ơn chị Huệ đã chia sẻ nostalgie của chị, cũng là nostalgie của đám học trò Nguyễn Hiền ngày ấy …

  2. Mùa thu ! Mùa của lá rơi xào xạc …nhưng mình vẫn thích mùa thu chết của cố nhạc sỹ Phạm Duy phỏng theo bài L ‘ adieu của Guillaume Apollinaire …

    1. Tìm trong playlist NH không có bài Mùa thu chết để gởi tặng anh Hà Nam. Vậy anh có thể hát tặng bài đó cho ACE NH được không? Nghe anh Hoàng, Uẩn nói anh Nam hát hay lắm. Mong!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *