Cậu Văn Anh

Mấy hôm nay nghe bài Tuyết Trắng mà chạnh nhớ đến Cậu Văn Anh ngày nào. Mình nghêu ngao hát theo… Mới tập hát lần đầu nên giọng còn thô sơ lạc lõng, xin được chia sẻ với gia đình TTGDNH với tâm tình chân thật, thương nhớ đến một kỷ niệm xa xôi của ngày xưa còn bé…
Vũ Đoan Trinh

Cậu Văn Anh

Bên nhà Mẹ, có hai cậu em họ, cậu lớn tên Văn Anh và Cậu em, Văn Khôi. Bà Cô goá chồng sớm, nên Ông ngoại rất lo lắng và đùm bọc cho gia đình bé nhỏ của cô em ruột. Vì vậy các cậu được lớn lên trong sự yêu thương ấp ủ và rất gần gũi với cả đại gia đình.

Lúc xong Tú Tài Đôi, hai cậu đều ra nhập quân đội. Cậu Văn Khôi có khiếu về nghệ thuật, giỏi nhạc, nên vào ngành Chiến Tranh Chính Trị. Hằng tuần cả nhà thường quây quần trước TV, xem Cậu Văn Khôi, mặc quân phục đeo lon chuẩn uý, ngồi đánh trống, quay đũa thật cừ, trong chương trình “Thép Súng” trên đài truyền hình Việt Nam.

Còn Cậu Văn Anh, cao ráo, bảnh trai, giỏi Anh ngữ, thi đậu vào binh chủng Không Quân. Phi công mới ra trường, bay rất nhiều phi vụ nguy hiểm. Nhưng cậu yêu bầu trời và rất mê bay bổng khắp 4 vùng chiến thuật.

Mỗi lần về phép Saigon cậu chỉ ghé thăm Mẹ được vài hôm, rồi sau đó là đi chơi vi vút. Bà cô mong cháu nội nên hay hỏi: “Văn Anh yêu ai chưa, để Mẹ còn lo trầu cau hỏi cưới?” Những lúc đó, Cậu chỉ lắc đầu quầy quậy: “Con chưa yêu ai cả, chỉ yêu Mẹ thôi…”

Nhưng hình như những ngôi sao sáng, thì thường hay tắt sớm. Năm 1970, cậu Văn Anh bay phi vụ cuối cùng, rơi máy bay chết trận, tuổi đời chưa được 24.

Con Bé 7 tuổi đi dự đám tang lần đầu tiên trong đời. Nó rất vui khi được mặc chiếc áo đầm mới trắng phau, ngày thường mà không phải đi học, lại được Mẹ thắt cho chiếc bandeau trắng thật to lên trán. Nó chẳng hiểu đó là chiếc khăn tang đầu đời, đeo cho Ông Cậu đa tài nhưng vắn số.

Khi đến nhà Bà Cô, thì con Bé chưng hửng. Căn nhà ấm cúng của Bà Cô hôm nay được dọn trống không, giữa phòng khách chỉ có vỏn vẹn một quan tài kê sau bàn thờ nhỏ, với vài hàng ghế đẩu. Nhìn hình Cậu trong bộ đồ bay, ánh mắt lung linh giữa hai ngọn nến, mùi nhang trầm nghi ngút, rồi lời kinh kệ liên tục, quyện thêm tiếng khóc sầu đau, vang đầy ắp gian phòng. Mẹ Cậu, dường như Bà không còn nước mắt để khóc cho cậu con trai đầu lòng, chỉ đứng lặng thinh, gục đầu bên quan tài, phía trên tường, dưới cây thánh giá có hàng chữ “Tổ Quốc Ghi Ơn”

Đầu óc non nớt của mình lúc đó mới chợt hiểu, Cậu Văn Anh không còn nữa…. Sẽ hết được cậu bế tung cao lên trời, để con Bé cười khanh khách. Hết được thò tay vào áo bay, lục lọi, vòi cậu những phong kẹo cao su thơm tho, ngọt lịm…. Con bé bắt đầu nhỏ lệ…. chẳng phải vì biết buồn cho Cậu, mà chỉ biết khóc vì tủi thân, vì ích kỷ, thương tiếc cho chính mình. Con bé đã bị mất Cậu rồi…

Đám tang Cậu ngoài gia đình, còn biết bao bạn bè đồng ngũ, nhiều người mặc đồ bay đến chào tiễn đưa cậu lần cuối. Lại có vài cô rất xinh đẹp, mặc áo dài trắng, đến bên Bà, xin được chít chiếc khăn tang để thương tiếc một chàng trai trẻ đã hy sinh đời mình, trả sạch nợ núi sông…

10 thoughts on “Cậu Văn Anh”

  1. Bùi ngùi theo bài viết và giọng đọc thật tình cảm của Đoan! Gia đình chị cũng không tránh khỏi được những đau thương đó của quê hương mình. Hai người cậu ruột của chị cũng đã bỏ mình trong chinh chiến khi còn tuổi đôi mươi.

    Tiếp tục viết và hát nhiều nữa Đoan nghe 🙌 🌹

    1. Thank you Chi Ngọc Hân. Thương các cậu quá. Vì hy sinh của họ mà mình mới được ở đây, con cái mình được sống trong một bầu trời tự do no ấm. Em vẫn mê vào trang nhà nghe các anh chị và hát, sáng tác văn thơ…. Thật vui.

  2. Cám ơn Đoan đã chia sẻ chút kỷ niêm về hai người Cậu oai hùng. Cám ơn hai Cậu đã hy sinh tuổi trẻ để bảo vệ quê hương nhất là cậu Văn Anh đã hiến dâng hình hài cho tổ quốc. Bài viết và giọng đọc của em làm chị rưng rưng nước mắt.
    …..
    tôi và tâm hồn bỏ ngỏ
    nhớ tới Anh dù chưa gặp một lần
    sao cảm thấy bâng khuâng
    thương những người Trai thế hệ
    ra đi không hẹn ngày về
    Anh đã chết để chúng tôi được sống
    xứ người xa ngàn dặm
    Anh bây giờ an nghỉ nơi đâu?

    1. Bài thơ hay quá chị Thuỷ Tiên. Thank you for your encouraging words. Em biết lời văn và giọng hát còn vụng về lắm, nhưng nó phản ảnh chân thật một kỷ niệm xa xưa trong đời em. rất vui được các anh chị NH đón nhận.

  3. Cám ơn Đoan đã chia sẻ nỗi lòng. Buồn thay cho số phận những thế hệ trai trẻ yêu hòa bình nhưng đã phải hy sinh vì nhiệm vụ bảo vệ cho miền đất thân yêu.

    1. Thương thật anh nhỉ. Mỗi người một số, tương lai cậu đẹp lênh láng rồi chỉ trong chốc lát phụt tắt. Cám ơn anh Phát khích lệ tinh thần phát triển văn chương mầm non của cô em. Very late bloomer:)

    1. Bây giờ mới bắt chước Tam Sơn, nên bắt đầu tập hát đó…. Hát dở chỉ mong hát được đúng melody là mừng rồi. Nhiều câu phải lập đi lập lại cả biết bao lần mới hát được (tai trâu mà). Hằng ngày, vừa đi hiking vừa nghêu ngao hát như bà già điên… But I love it. Hope you r doing well Tam Sơn. Cho Đoan gửi lời thăm cả nhà.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *