Cái Rương Xe

Gái xuất giá tòng phu. Chỉ có mẹ tôi (trưởng nữ) là phải lấy chồng xa thôi. Nói xa chứ thật ra chẳng xa lắm. Đà Nẵng-Phú Bông chỉ độ nửa ngày đường. Năm mẹ con về quê ăn Tết. Ngoài quà Tết ra (trà, bánh, rượu, mứt, v.v.) mẹ tôi đem theo cái mâm đồng có gắn ba chân. Mặt mâm chạm hình hoa lá, đánh bóng sáng chói. Thấy con cháu về, ngoài quà cúng còn có cái mâm chạm trổ đẹp, ngoại tôi vui mừng, mặt mày hồng tươi. Ở nhà quê, nhà khá giả thường sắm một cái rương xe lớn như cái giường ngủ. Rương có bốn cái bánh xe bằng gỗ, rất tiện. Trong rương chứa toàn nồi lọ to bằng đồng (nồi nấu bánh tét, luộc thịt heo, v.v.), cả mâm đồng và những đồ đồng lỉnh kỉnh khác. Rương xe có nắp đậy, có khoá. Tối ngã lưng trên rương rất tiện. Phòng khi cháy nhà, bà con xúm lại đẩy cái rương ra sân. Tối đó tôi đòi ngủ trên cái rương xe. Nửa đêm lăn qua trở lại cái tấm thân tôi bị hụt hẫng! Nó rơi xuống cái nền gạch nghe một cái bịch. Hơi tê người thôi, không sao. Tôi lò mò đứng dậy, lại leo lên ngủ tiếp. Bụng làm dạ chịu, có ré khóc cũng bị ăn đòn thôi. Trẻ dễ ăn dễ ngủ. Ông bà ta thường nói ăn được ngủ được là tiên mà.

Tuổi thơ,

Cao Ngọc Huỳnh

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *