Ghẻ Phỏng 2

Tôi có người chị dâu họ rất tội, lo cơm nước cho tôi hết mình. Chị lại còn muốn đóng vai bà mai nữa. Chị muốn tôi nhìn kỷ cái cô gái tóc xoã ở quán trước nhà. Chị nói “Chú coi có được không? Cô ấy giỏi lắm. Mẹ con họ cũng là dân tản cư như mình.“ Chiều đến là cô quẩy gánh sẵn sàng, gánh lên chợ trời Đo Đo (Thăng Bình, Quảng Nam). Đốt cái đèn dầu hôi, đặt cái ghế thấp sát đất, cô ta ngồi tiếp khách hàng, miệng luôn cười nói vui vẻ. Thời đó họp chợ đêm tốt hơn ban ngày vì ít khi bị máy bay Tây tấn công. Nghĩ mình thân phận bọt bèo, lại thêm cái bệnh sốt rét ngả nước luôn hành hạ nên tôi ngần ngừ. Buổi sáng ghẻ nước thường cương sưng nhức nhối đau đớn. Chị không sợ, cứ nắm lấy tay tôi, chích rạch từng mụn ghẻ. Còn có cả thau nước sôi bỏ muối sống cho tôi ngâm tay nữa. Chị ngồi kề bên nói nhỏ “Hai mẹ con họ tỏ ra thương mến, muốn chú làm rể nhà họ.” Họ bàn riêng với chị dâu tôi là nên nhắn về Hội An xin mẹ tôi một lượng vàng để xin hỏi cưới và có cái vốn làm ăn. Tôi làm thinh vì thật lòng muốn về gần mẹ và em trai út hơn là ở đây. Vài tháng sau đó có dịp đi ngang qua chợ Đo Đo, tôi thấy cô em đã có chồng và vẫn sinh hoạt buôn bán với mẹ như mọi ngày.

Không phải duyên nợ,

Cao Ngọc Huỳnh

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *