Vết Thẹo Vẫn Còn

Tỏ mặt anh hùng, tôi giành phần leo lên cây keo. Thứ cây này không cao, tàn lá sum suê rậm mát. Trái chín đỏ bắt đầu ăn được. Cây có gai nhọn cứng lưa thưa chỉa ra quanh cây và nhánh. Vì vậy cây keo là nơi an toàn được mấy chú ve sầu bám đậu ca hát ngày đêm trong những tháng hè oi bức. Hai anh em tôi leo tường nhào vô bên cái kho chứa ciment Hải Phòng của hãng Đết cua ê Ca bô. Vui quá, hai anh em hái keo chín ăn cho đã. Ngó lên thấy có một tổ ong mật (ong ruồi) to. Ong bao kín tổ. Trời nóng mật ong tươm ra thơm phức nhỏ giọt xuống đất. Tôi làm tàn nói với anh hai cho tôi leo lên gở tổ mật. Miệng nói hai tay hai chân tôi ôm cây leo tới tổ ong. Một tay ôm cây, tay kia xoè mấy ngón lúc lắc bức cái tổ ong. Ong bay tứ tung nhào vô tấn công cái mặt tôi, đốt sướng thôi. Đau quá chịu không nổi, tôi quơ bàn tay quạt qua quạt lại. Đập chết dập mấy con. Ong điên tiếc lại nhào vô tấn công cảm tử tiếp. Chịu hết nổi tôi ôm cây truột một hơi xuống đất. Ngó lại thì ôi thôi, cái ngón giữa của hai bàn tay rách toạc ra máu chảy dài tê điếng. Hai anh em chạy tới nhà thương nhờ y tá rửa, xức teinture d’iode và băng lại. Về tới nhà tôi liền tháo bông băng, sợ ba tôi thấy lại bị ăn đòn nên thân. Bụng làm dạ chịu chớ có kêu ca!

Ê ẩm cả người,

Cao Ngọc Huỳnh

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *